“Cứ đi như vậy sao?”
“Vậy còn muốn làm gì? Anh ném socola của em, lại xóa ảnh của em! Còn muốn làm gì?” Đầu óc cô vừa chuyển một cái, đột nhiên nhớ tới một chuyện, “Anh còn đã từng đồng ý với em, có thể làm một chuyện khiến anh không vui, còn nhớ không?”
“Nhớ.”
Coi như trả thù việc anh xóa ảnh, cô láu lỉnh nói, “Anh đi tìm Tả tam ca lấy số điện thoại của Tông Dương giúp em, sao nào?”
“Nguyễn Lưu Tranh…” Giọng anh u ám, “Em cố ý khiêu khích tôi phải không?”
“Cho nên, anh xem anh đã nói rồi đó, anh có thể làm không? Không thì thôi đi, em tự tìm Tả tam ca xin!” Cô hất tay anh ra, đi vào trong.
Không hất được…
“Nguyễn Lưu Tranh.” Anh túm cô lại, “Em thấy IQ của tôi cũng thiếu hụt?”
“Có ý gì?” Cô thiếu! Cô thừa nhận là cô thiếu! Nghe không hiểu lời anh nói.
Sắc mặt anh thoạt nhìn vẫn tính là ôn hòa, kéo cô đến gần, ánh sáng trong mắt đong đưa trong đêm tối, ngón tay khẽ vuốt qua má cô, “Thỉnh thoảng muốn đùa giỡn một chút cáu kỉnh cố ý chọc tức tôi không phải không thể, có điều, chọc tức xong rồi, vẫn phải an ủi tôi một chút mới được.”
“….” Lại có thể nhìn thấu…ngón tay anh chà xát mặt cô ngưa ngứa, cô lập tức tránh đi, “Đừng động tay động chân!”
“Được.”
“…” Câu trả lời này! “Được cái gì?”
“Không đụng tay đụng chân!” Anh nói, “Vậy thì…”
Cô còn đang nghĩ anh sảng khoái như vậy là có ý gì, bỗng nhiên eo bị siết chặt, bị anh ôm trọn, sau đó, môi bị anh ngậm lấy…
Anh thực sự nghiện rồi!
Không động tay động chân, cho nên động khẩu phải không?
Sự giải thích của anh không hẹn mà trùng hợp với cô, sau một nụ hôn ngắn ngủi, anh buông lỏng cô ra, sắc môi trơn bóng, “Cảm ơn cô giáo Nguyễn tối nay đã dạy dỗ tôi, tinh hoa của tối nay chính là một câu nói, quân tử động khẩu không động thủ.”
“…” Rõ ràng tinh hoa của tối nay là muốn anh vui vẻ mà?
Nhìn dáng vẻ không mấy vui vẻ của cô, anh giơ tay sờ sờ lỗ tai cô.
“Đừng động…” Cô nói theo thói quen, vừa nói xong hai chữ, lại thấy anh nhướn mày, cô lập tức dừng lại, đồng thời lùi sau hai bước, cảnh giác cao độ, nói với anh những lời chính nghĩa, “Thầy Ninh, với tư cách là nhân viên y tế, xin thầy duy trì thái độ nghiêm túc hẳn hoi trong cuộc sống! Không nên động một tí là vô lễ như vậy với học sinh!”
Anh cười, nụ cười chân thành tha thiết dưới tán ngọc lan, “Hôm nay bỏ qua cho em, về nhà đi.”
Đây là kiểu trả lời gì? Hỏi một đằng trả lời một nẻo!
Nhưng mà, trong lúc hệ điều hành của cô đang load, anh lại nhìn đồng hồ, “Không sớm nữa rồi, tôi mệt, nếu thực sự luyến tiếc, vậy sáng mai tôi đến đón em sớm chút.”
<!-- pc_1 -->
“Ai luyến tiếc anh?” Bản lĩnh đổi trắng thay đen này cũng mạnh quá rồi nhỉ? Cô xoay người chạy về sân nhà mình.
Anh nhìn cô vào cửa, sau đó bước chân ra khỏi tiểu khu, lại lái xe quay về.
————————-
Một tuần mới, Phó Tiểu Tuệ đã tỉnh, chức năng ngôn ngữ và hành động mất hết, tỉnh lại cũng vẻn vẹn chỉ là mở mắt mà thôi.
Lúc biết được tin này Giang Thành đang cầm đơn ly hôn của Đàm Nhã, sau khi nghe thấy, lập tức muốn đi thăm Phó Tiểu Tuệ.
Bà Giang năm lần bảy lượt khuyên ngăn anh ta không thể xuống giường sớm như vậy, nhưng anh ta cũng không nghe, hết cách, chỉ có thể cùng với người chăm sóc đặc biệt đặt anh ta lên xe lăn, đi đến thăm Phó Tiểu Tuệ.
Mặc dù Phó Tiểu Tuệ không nhúc nhích được, cũng không nói nên lời, nhưng trong nháy mắt nhìn thấy Giang Thành, nước mắt lại chảy xuống.
Viền mắt Giang Thành cũng ướt át, đẩy xe lăn lên phía trước, nắm tay Phó Tiểu Tuệ, “Tiểu Tuệ, xin lỗi em.”
Phó Tiểu Tuệ chỉ rơi nước mắt, bà Phó thì đứng một bên thờ ơ lạnh nhạt.
Giang Thành lấy một tấm thẻ ra, đặt lên đầu giường Phó Tiểu Tuệ, “Tiểu Tuệ, năng lực của anh có hạn, cái này để cho em làm trị liệu phục hồi, mật mã giống hai tấm trước, anh cũng chỉ có bấy nhiêu tiền, xin lỗi em, anh đã từng yêu em thật lòng.”
Nói xong, Giang Thành liền bảo bà Giang và người chăm sóc đặc biệt đẩy anh ta đi.
Ánh mắt bà Phó nhìn thấy tấm thẻ lập tức sáng lên, căn bản không để ý Giang Thành đang nói gì, nhưng Phó Tiểu Tuệ lại hiểu, một câu đã từng yêu, một tấm thẻ, coi như đã ném cô ta đi, nước mắt cô ta chảy ào ạt, trong mắt toàn là níu kéo và không chịu, nhưng một chữ cũng không nói ra được.
Sau khi rời khỏi chỗ của Phó Tiểu Tuệ, Giang Thành liền bảo bà Giang đẩy anh ta đến ngoại khoa thần kinh tìm Đàm Nhã.
Đúng lúc Đàm Nhã vừa làm việc xong trở về văn phòng, gặp phải anh ta ở cửa phòng làm việc.
Giang Thành vừa thấy cô, liền giãy dụa muốn đứng lên, nhưng lại hoàn toàn không có khả năng, ngược lại vì chênh vênh mà ngã từ xe lăn xuống, nằm rạp xuống trước mặt Đàm Nhã.
Bà Giang và người chăm sóc đều giật mình, đến đỡ anh ta, nhưng anh ta lại vung tay không cần, “Nhã Nhã, anh tới để cầu xin em tha thứ, anh muốn quỳ xuống trước mặt em, nhưng cái chân này của anh không có lực, anh…không quỳ nổi, vậy thì bò trước mặt em cũng có ý nghĩa như vậy, Nhã Nhã, xin em tha thứ cho anh, người anh yêu là em, anh không quên nổi những hạnh phúc và vui vẻ hai ta đã có lúc ban đầu, Nhã Nhã, em đừng nhẫn tâm như vậy được không?”
Nếu như nói lúc nhìn đơn ly hôn anh ta còn đang do dự rốt cuộc phải chọn ai, thì sau khi nhìn thấy bộ dạng của Phó Tiểu Tuệ, anh ta liền củng cố quyết tâm, anh ta chỉ có thể chọn Đàm Nhã…
Đàm Nhã lại bấm điện thoại gọi cho bên ngoại khoa cột sống, nói có một bệnh nhân của họ đang ngã bên này, có khả năng chấn thương nặng thêm, mời họ mau chóng qua đây.
“Nhã Nhã, đừng tuyệt tình như vậy, em không sợ người khác chê cười sao? Nhã Nhã, anh yêu em…”*
*Xin lỗi mọi người không nhịn được phải xen vào một câu: THẬT GHÊ TỞM!!!
Đàm Nhã thu điện thoại lại, các bác sĩ khác trong khoa cũng đã xông tới, bao gồm Ninh Chí Khiêm và Nguyễn Lưu Tranh.
Ninh Chí Khiêm và Trình Châu Vũ cộng thêm mấy bác sĩ khác cùng nhau nhấc Giang Thành về xe lăn một lần nữa, Giang Thành không nhúc nhích được, chỉ có thể tùy họ sắp đặt.
“Giang Thành, cho nhau một chút tôn nghiêm đi.” Đàm Nhã lạnh lùng nói.
“Vợ tôi cũng không cần tôi nữa, tôi còn cần tôn nghiêm làm gì?” Giang Thành ngồi trên xe lăn gào khóc.
“Nói mấy lời này cũng không còn ý nghĩa gì nữa, Giang Thành, tôi cũng không muốn ầm ĩ đến tòa án, mọi người đều mất mặt, nhưng mà nếu như anh thực sự không chấp nhận thỏa thuận ly hôn, chúng ta cũng chỉ có con đường đến tòa án thôi.” Đàm Nhã nói.
Bà Giang tức giận lập tức chửi mắng, “Tòa án là nhà cô mở à? Tòa án dạy cô vứt bỏ người chồng bị thương nặng sao?”
Đàm Nhã không để ý đến lời bà Giang, chỉ tiếp tục nói với Giang Thành, “Giang Thành, yêu cầu của tôi thực sự không nhiều, anh xem thỏa thuận ly hôn kỹ một chút, ngoại trừ con trai ra, nhà, xe, tiền tôi đều không cần, đó là đã đứng trên phương diện anh là bố của thằng bé, lại bị thương để xem xét, với tình huống ly hôn kiểu này, tòa án xử thế nào anh cũng biết rõ, đừng tiếp tục dây dưa nữa.”
Đã từng, không phải anh ta sợ nhất là cô dây dưa không để anh ta ra ngoài sao? Bây giờ cuối cùng cô cũng buông tay rồi…
Người của ngoại khoa cột sống chạy nhanh tới, mau chóng đẩy Giang Thành đi, ngoại khoa thần kinh khôi phục lại vẻ yên tĩnh, vẻ mặt Đàm Nhã bình tĩnh đi vào phòng thuốc.
Thay đổi mỗi ngày của Đàm Nhã đều được Nguyễn Lưu Tranh chứng kiến, người phụ nữ nhỏ bé đã từng dịu dàng này, càng ngày càng kiên cường hơn rồi.
“Đây chính là phụ nữ.” Nguyễn Lưu Tranh cảm thán, “Lúc cần phải trở nên mạnh mẽ, thì càng ngoan cường hơn đàn ông.”
Ninh Chí Khiêm lẳng lặng nghe, ánh mắt đã trở bên vừa sâu vừa dài.
Cuối tuần này, Ninh Chí Khiêm đổi thành buổi sáng đến phòng khám, sau khi tan ca, anh nói với cô, “Dẫn em đến một nơi.”
“Nơi nào?” Bây giờ đối với việc anh dẫn cô đến một nơi cô đều rất có cảnh giác.
“Đi ăn cơm, nhanh lắm, hai phút là đến.” Anh vừa lái xe vừa nói.
Hai phút có thể đi đến đâu? Cô hoài nghi.
Nhưng mà quả thực giống như lời anh nói, hai phút sau, xe anh đã quẹo vào một khu dân cư bên cạnh bệnh viện.
“Đến đây làm gì?” Cô kỳ quái hỏi.
“Ở đây có phòng ăn riêng đồ ăn không tồi.” Khuôn mặt anh nghiêm túc nói.
“Phải không? Sao em chưa bao giờ biết?”
“Tới rồi em sẽ biết.” Anh đỗ xe cẩn thận, dẫn cô vào thang máy.
Cho nên giao tiếp với người não có quá nhiều nếp nhăn chính là mệt như vậy, lúc anh dẫn cô đến cửa cái chỗ gọi là phòng ăn riêng, thì anh cầm chìa khóa ra mở cửa.
Cô đứng ở cửa sửng sốt, đây chính là cái gọi là phòng ăn riêng? Đây rõ ràng là một căn hộ liền tầng! Một cái tivi gia đình siêu lớn trong phòng khách…
“Thầy Ninh, cái gọi là phòng ăn riêng đâu?” Cô hỏi.
“Có mà!” Anh kéo cô vào trong, “Phòng ăn riêng Ninh gia, ngồi đợi là được.”
“…” Cô liền mơ hồ, nghiêm túc hoài nghi chỉ sô IQ của mình thực sự giống như cô đã từng nguyền rủa, thiết hụt nghiêm trọng. Sao một ngày cô có thể để anh gây khó dễ mấy lần như vậy chứ?
Rốt cuộc là cô chưa từng đề phòng? Hay là anh quá có năng lực gây nhiễu?
“Căn hộ này là của anh?” Cô nghiêm túc quét qua một vòng, phát hiện phong cách trang trí ở đây rất đẹp, ngoài ra còn phát hiện trên bàn trà, trong tủ chứa đồ tất cả đều đặt đồ ăn vặt. Anh mua từ lúc nào?
Anh gật đầu thừa nhận, “Ừm, có lúc chúng ta tan ca quá muộn, đường về nhà lại xa, đến nhà cũng đã gần sáng, nên tôi luôn muốn mua một căn nhà ở gần bệnh viện, không lâu trước đây mới tìm được căn này thích hợp.”