Không liên quan đến Ninh Tưởng!
Liên quan đến bố cậu nhóc!
Cô nhịn một chút, vì từ sau chuyện của Nguyễn Lãng, cô luôn kéo giãn khoảng cách với anh, ngoại trừ đêm cùng nhau ăn xiên nướng đó ra, trước mặt anh cô vẫn duy trì thái độ khách khí, không gần không xa cùng anh làm việc.
Nhưng cô không nhịn được! Bây giờ bày tỏ tâm trạng của mình một chút cũng không sao chứ?
Nghĩ thế, cô đẩy cửa xe ra, “Em không biết đi đâu ăn cơm! Anh đến lái!”
Sau đó xuống xe, mở cửa bên anh ngồi, đuổi anh xuống.
Anh nhìn cô, giữa chân mày bỗng nhiên giãn ra, dường như có mấy phần hớn hở, “Được, tôi lái.”
Lúc anh xuống xe, vải vóc chỗ vai áo quẹt qua mặt cô, làm da cô hơi ngứa.
Gò má cô nóng bỏng, cau mày, lên xe ngồi cùng với Ninh Tưởng.
Ninh Tưởng chớp chớp mắt, “Mẹ, bố lại không ngoan sao ạ?”
Thấy đôi mắt to tròn long lanh đầy nước của Ninh Tưởng, trong lòng dù có tức giận cũng chấm dứt chiến tranh, giơ tay kéo Ninh Tưởng qua, “Không phải không ngoan, bố con rất ngoan, Ninh Tưởng cũng rất ngoan.”
“Vậy sao mẹ tức giận?” Ninh Tưởng vẫn rất thích được mẹ ôm, không nhịn được dụi dụi trong lòng cô, hỏi.
“Cô không tức giận.” Cằm cô chống lên đỉnh đầu Ninh Tưởng, an ủi đứa nhóc nhạy cảm này.
Lúc này Ninh Tưởng mới cười, “Mẹ, vậy có phải mẹ đến mấy ngày mỗi tháng không ạ?”
“…” Nguyễn Lưu Tranh nhất thời sững sờ, nhóc con này đang nói gì? Trưởng thành sớm vậy?
Ninh Chí Khiêm đang lái xe phía trước cũng suýt chút nữa không bình tĩnh được, lập tức ra vẻ nghiêm khắc của người bố, “Ninh Tưởng! Ai dạy con mấy cái linh tinh này?”
Ninh Tưởng không biết mình nói sai gì, tủi thân nhìn bố, lại nhìn Nguyễn Lưu Tranh, “Là….là…lần trước chị Tiểu Niếp nói ạ, chị ấy nói mỗi tháng có mấy ngày tính tình bác gái không tốt, luôn mắng chị ấy….”
Ninh Chí Khiêm nghĩ đến đứa cháu gái lớn khiến người ta nhức đầu đó, quả thực quá bướng, đại ca lại chiều con gái không có điểm dừng, nếu không phải chị dâu nghiêm khắc một chút, chỉ sợ Tiểu Niếp đã nghịch tung trời, nhưng Tiểu Niếp cũng chỉ là đứa nhóc mấy tuổi, hiểu được mấy ngày mỗi tháng gì gì đó ở đâu?
Đang nghĩ, Ninh Tưởng lại luống cuống, ở phía sau nói, “Bố, bố đừng nói cho bác gái nhé, chị Tiểu Niếp sẽ bị mắng…Chị Tiếu Niếp nói, bác trai nói cho chị ấy, mỗi tháng có mấy ngày bác gái không thoải mái, tính tình không tốt, lúc đó rất dễ tức giận.”
“…” Ninh Chí Khiêm cũng hết chỗ nói, chẳng trách tụi bạn xấu của đại ca gọi anh ấy là đầu gỗ…
Rốt cuộc Nguyễn Lưu Tranh cũng bị cậu nhóc Ninh Tưởng này chọc cười, nhớ tới đại ca và chị dâu rất lâu rồi chưa gặp, đại ca là một người đàn ông hiền lành lại dịu dàng, thực lòng thương yêu chị dâu, nhớ lúc đó, cô còn tuân lệnh đại ca, giả làm fan của chị dâu đi tặng bánh kem.
Nghĩ đến liền bất giác hỏi, “Đại ca với chị dâu có con rồi? Tên là Tiểu Niếp?”
“Ừm.” Anh vừa lái xe vừa nói, “Em đã đi nhiều năm vậy rồi, sao còn không có con chứ?”
“Cũng đúng…” Cô cảm thán, “Có điều cái tên Tiểu Niếp cũng rất tiện lợi, tên mụ?”
“Không phải, tên thật!” Lúc đầu Ninh Chí Khiêm nghe thấy cái tên này cũng cảm thấy khó tin, “Đại ca khăng khăng muốn gọi cái tên này.”
<!-- pc_1 -->
Cô nghe xong cũng có thể hiểu được, “Rất hay, Ninh Tiểu Niếp sao? Chứng minh đại ca rất yêu chị dâu.”
“Vậy sao con lại tên là Ninh Tưởng?” Ninh Tưởng bỗng nhiên hỏi xen vào.
Nhất thời, không ai nói gì nữa.
“Là vì mẹ không ở cùng với con, sẽ nhớ con sao?” Không ai nói cho cậu nhóc, Ninh Tưởng chỉ có thể tự đoán.
Nguyễn Lưu Tranh mỉm cười, chỉ ôm cậu bé, không nói.
Anh lái xe thấp giọng nói, “Phải.”
Vì vậy Ninh Tưởng rất thỏa mãn dựa vào Nguyễn Lưu Tranh, “Con thích cái tên này.”
Nguyễn Lưu Tranh vẫn không nói gì, nhưng cô biết không phải nguyên nhân này.
Khúc nhạc đệm ‘Vì sao con tên là Ninh Tưởng’ này khiến trong xe có chút lúng túng ngắn ngủi, có điều qua đi rất nhanh, vì Ninh Tưởng có quá nhiều chuyện muốn nói với mẹ, ngược lại Ninh Chí Khiêm rất ít nói, cho nên rất nhanh bị bơ, trong xe chỉ còn lại tiếng của Ninh Tưởng và Nguyễn Lưu Tranh.
“Mẹ, vậy rốt cuộc mẹ có phải mấy ngày mỗi tháng không?”
“Mẹ, mẹ có không thoải mái không?”
Ninh Tưởng có một đống vấn đề, hỏi đến nỗi Nguyễn Lưu Tranh không chống đỡ được…
“Mẹ, mẹ có thích ông già Nô-en không?” Ninh Tưởng sờ mấy sợi lông trên áo khoác ngoài của Nguyễn Lưu Tranh hỏi.
“Ninh Tưởng!” Người lái xe phía trước đột nhiên lên tiếng.
Ninh Tưởng không rõ vì sao, lại ngừng nói, dừng vấn đề này.
Có điều, chỉ một lát ngắn ngủi, cái miệng nhỏ này lại không chịu yên, “Mẹ, mẹ biết không? Có người rất kỳ lạ vào nhà trẻ cho con đồ ăn.”
“Ai vậy?” Câu này hấp dẫn sự chú trọng của Ninh Chí Khiêm và Nguyễn Lưu Tranh, nhất thời đồng thanh nói.
“Không quen ạ…hình như con đã gặp rồi….lại không nhớ là ai….rất lâu rồi ạ, lúc còn chưa được nghỉ…” Ninh Tưởng gãi gãi đầu.
“Bất cứ ai cho con đồ cũng không được ăn, cũng không được đi cùng người khác ra khỏi nhà trẻ, chỉ có thể đợi bà nội đến đón con, biết không?” Giọng Ninh Chí Khiêm trở nên rất nghiêm túc.
Ninh Tưởng rất nghe lời gật đầu, “Con biết! Con không ăn, cô giáo đuổi người đó đi rồi ạ.”
Qua một lát, lại rụt rè hỏi, “Vậy….mẹ đến đón con, con có thể đi cùng mẹ không?”
Nguyễn Lưu Tranh không có cách nào trả lời, hình như cô không có tư cách đi đón cậu bé, cô giáo nhà trẻ cũng sẽ không để cô đón đi chứ? Cô không phải mẹ danh chính ngôn thuận của nó.
Người phía trước lại nói, “Để lần sau bố đi nhà trẻ đăng ký trước với cô giáo mới có thể.”
“Tốt quá!” Ninh Tưởng thích thú.
Nguyễn Lưu Tranh thở dài trong lòng, cô đi đón Ninh Tưởng? Chỉ sợ là tương lai xa, anh có thể đừng cho trẻ con hy vọng không?
Cả đường nói chuyện với Ninh Tưởng, cũng không hỏi anh đi đâu ăn cơm, anh lại kéo cô và Ninh Tưởng đến thẳng nhà hàng của Tả Thần Viễn.
Cô hơi chần chờ, phải đến nhà người quen ăn cơm sao? ‘Một nhà ba người’ này rõ ràng có nhiều lúng túng?
“Yên tâm, ông chủ sẽ không làm phục vụ trong cửa hàng.” Anh trầm mặt nói.
“…” Cô dắt Ninh Tưởng, bĩu bĩu môi, có thể nhìn thấu tâm tư của người khác như vậy, sao không học tâm lý học?
Kết quả, anh bồi thêm một câu, “Đừng quên, chuyên ngành của tôi là xem não!”
“…” Thực sự là trái ý trời!
Đại ca nhà họ Tả – Tả Thần Viễn dùng nhà hàng chế tạo một vương quốc cổ tích cho cô vợ bảo bối mà anh ấy yêu thương, chỉ vì vợ anh ấy chỉ ăn hàng, chỉ vì vợ anh ấy đã từng nói một câu, Tả mập, lớn lên anh làm đầu bếp đi, có thể ngày ngày làm đồ ăn ngon cho em, sau khi trưởng thành anh ấy liền mở một nhà hàng, chuỗi nhà hàng chủ đề, đã mở từng cái từng cái.
Cho nên, người biết rõ câu chuyện của họ, ngồi trong một cửa hàng như vậy ăn cơm, không biết thứ đã ăn rốt cuộc là câu chuyện hay là mỹ thực.
Nhưng một câu chuyện đẹp, vậy cũng là chuyện của người khác, mấy người bạn của Ninh Chí Khiêm, câu chuyện của mỗi người đều cảm động trời đất, mỗi người đàn ông đều thâm tình không thay đổi, bao gồm cả anh cũng vậy, chỉ có điều, cô là một phần tử rối loạn trong câu chuyện của anh, chỉ không phải là nhân vật chính mà thôi.
Ninh Tưởng lại vô cùng thích cửa hàng như vậy, dù sao cũng là chủ đề cổ tích, nhất thời bận rộn tò mò với mấy thứ đồ trang trí trong cửa hàng, cũng không nói chuyện với cô.
“Lưu Tranh…”
Anh gọi cô một tiếng, nhưng vẫn chưa nói gì, điện thoại cô lại kêu, anh chỉ có thể ngậm miệng, nhìn cô móc điện thoại trong túi ra, giọng nói nhẹ nhàng nhận điện thoại.
“Alo, Tiết tiên sinh?” Trên màn hình hiển thị tên Tiết Vĩ Lâm.
“Lưu Tranh, còn chưa tan ca sao?” Tiết Vĩ Lâm ở đầu kia nói.
“Tan làm rồi, nhưng tạm thời có việc…” Cô nhớ đến tối qua đã hẹn, hôm nay phải thảo luận chuyện lớn cả đời của Tây Thi và Phạn Phạn.
“Ồ, thôi bỏ đi, tôi đi dạo một vòng trong tiểu khu, còn chưa thấy em, Tây Thi cũng không an phận, tìm Phạn Phạn khắp nơi, cô gái không thẹn thùng chút nào, có lẽ đợi chúng ta thương lượng hôn sự cho nó.”
Nguyễn Lưu Tranh cười, “Hôm sau đi? Thế nào? Ngày mai?”
“Được, mai đợi em, nhưng mà tôi thực sự đang thiết kế áo cưới đây!”
Nguyễn Lưu Tranh ngạc nhiên, vốn dĩ cô nói đùa một câu thôi! Nhưng lại cười rực rỡ, “Không phải chứ? Anh làm thật à?”
“Đương nhiên là thật! Tôi rất nghiêm túc với chuyện với cả đời!”
Nụ cười của Nguyễn Lưu Tranh không rời đi, “Nói như anh kết hôn ý!”
Tiết Vĩ Lâm cười hì hì, “Cũng gần giống nhau! Được rồi, không làm chậm trễ em nữa, ngày mai gặp nhé. Bai bai.”
“Bai bai.” Nguyễn Lưu Tranh cúp điện thoại, phát hiện Ninh Chí Khiêm đang nhìn cô.
“Sao tôi không nhớ em có người bạn nào họ Tiết?” Anh thờ ơ hỏi một câu.
Thái độ của cô cũng thờ ơ, “Bạn em anh cũng không biết hết.”
“Hôm nay em vốn có hẹn với anh ta?” Anh lại hỏi lần nữa.
“Ừm, vốn dĩ nói đi bàn một chuyện.” Cô không định nói chuyện kết hôn của Tây Thi và Phạn Phạn, việc ấu trĩ như vậy chỉ sợ không lọt qua được mắt anh, lười nghe anh chê bai.