Mục lục
Nghe Nói Em Thích Tôi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Ồ…” Tắm rửa gì đó thật là từ khiến người ta mẫn cảm…

Cô hắt xì thêm một cái, xoa chóp mũi ngưa ngứa, đi vào phòng tắm.

Điều kiện ở bên này của anh quả thực tốt hơn nhiều so với bệnh viện nhân dân ở huyện Thiện, chí ít thì cũng được một người một phòng, còn có phòng tắm riêng, chỗ của cô và Vương Dịch chỉ có thể dùng phòng tắm công cộng.

Sau khi vào phòng tắm, cô còn kinh ngạc phát hiện, có một bồn tắm lớn làm bằng gỗ, thoạt nhìn còn rất mới, chắc hẳn là anh tới mới có.

Cô mở cửa phòng tắm, thò đầu ra hỏi anh, “Có thể dùng bồn tắm sao ạ?”

Dường như anh đang nấu nước nóng, trong tiếng ùng ục truyền đến giọng của anh, “Có thể.”

Vậy nhất định là anh mới mua! Anh chắc chắn sẽ không dùng bồn tắm người khác đã dùng! “Anh kiếm cái này ở đâu ra vậy?” Cô suy nghĩ xem có nên làm một cái ở ký túc xá của mình không? Suy đi nghĩ lại vẫn thấy không được, cũng không thể đặt ở phòng tắm công cộng nhỉ?

Anh không đáp lại cô…

Cô chun mũi, vẫn đang giận hả?

A, cô kinh ngạc phát hiện tất cả đồ đạc trong nhà tắm đều có hai bộ!

Hai đôi dép, hai cái bàn chải đánh răng, hai cốc xúc miệng, hai chiếc khăn lông, hai chiếc khăn tắm…

Hơn nữa tất cả đồ vật đều phân biệt theo đặc trưng giới tính rõ ràng, đây là đã sớm chuẩn bị để cô tới sao?

Vui sướng vỡ òa, cô nhào đến cạnh cửa, lại mở cửa ra, cười với anh, “Này! Để em phát hiện chứng cứ rồi nha? Ở đây nhất định còn có phụ nữ! Đồ đạc đều có hai bộ! Còn không mau thành thật khai báo?”

Không có chút bất ngờ nào đáng nói, anh vẫn không thèm phản ứng lại cô…

Cô cảm thấy rất vô vị, đóng cửa lại.

Rất lâu chưa được tắm rửa tử tế, sau khi tháo đầy nước ấm vào trong bồn tắm, cô ngâm cơ thể lạnh như băng của mình vào, nước ấm tập kích, mỗi lỗ chân lông đều giãn nở thoải mái, cô khoan khoái dựa vào vách bồn tắm, mãn nguyện muốn ngủ.

Nghĩ đến anh vừa phẫu thuật về xong, nhất định cũng mệt muốn chết, nên cô không dám ngâm nước quá lâu, nhưng cũng ngâm đến nỗi da dẻ cả người đỏ lên mới từ bồn tắm đi ra.

Dùng khăn lông của anh bọc mái tóc ướt rượt lại, bỗng nhiên nghĩ đến lúc mình dọn đồ hôm nay có chút sơ sót, lại không mang theo đồ ngủ, vì vậy chỉ có thể thò đầu ra ngoài, biết rõ bây giờ anh vẫn đang xị mặt, nhưng vẫn gọi anh, “Cho em mượn một cái áo ngủ của anh mặc đi! Em quên mang rồi.”

Đúng như dự đoán, anh không nói gì, nhưng lại đứng dậy đi tìm áo ngủ cho cô.

Cô đóng cửa lại, quây khăn tắm của anh đợi bên trong.

Không lâu sau, tiếng gõ cửa vang lên.

Lúc này anh làm mặt lạnh là đang giở tính tình thiếu gia, đương nhiên cô biết, sở dĩ anh như vậy cũng là vì quan tâm mình, xuất phát từ mục đích đáng yêu như vậy nên cô sẽ không so đo với anh, sau khi mở cửa ra, vẫn chỉ thò đầu ra ngoài, đôi mắt như được ngâm nước, đen láy, phủ một tầng sương mù nhàn nhạt, hai gò má bị ấm áp khiến cho hồng hào, đôi môi trơn bóng cực kỳ tươi mới, cộng thêm việc đang muốn lấy lòng nên biểu cảm giống hệt Phạn Phạn lúc phạm lỗi…

<!-- pc_1 -->

Cô vươn một tay ra lấy quần áo.

Sau khi tới huyện Thiện da mặt cô bị bắt nắng đen đi không ít, nhưng phần được quần áo che cũng không chịu ảnh hưởng gì, cánh tay vươn ra, da dẻ trắng nõn vì vừa nãy mới ngâm nước mà hiện lên một màu hồng phớt, càng lộ ra sự mịn màng.

Cuối cùng tay cô cũng với được áo ngủ, nhưng đồng thời cũng kéo anh vào…

Không phải, cô thực sự chỉ muốn lấy áo ngủ thôi, ai biết anh chui vào thế nào, sau đó áo ngủ bị anh cướp lại, còn ném qua một bên.

Tay cô trống không, giơ trong không trung, “Ấy…”

Còn chưa dứt lời, đã bị cánh tay anh giữ lấy, nhốt vào không gian giữa hai tay anh, lưng áp vào tường.

Dưới ánh đèn, anh vẫn nghiêm mặt, ánh mắt quan sát cô từ trên xuống dưới.

Cô có chút không vui nhìn anh chằm chằm, đây rõ ràng là muốn ăn cô, còn hung dữ như vậy?

Vốn dĩ muốn trách mắng anh mấy câu, lại thấy anh vừa nhìn cô vừa bắt đầu dùng tay phải cởi từng chiếc khuy áo, đồng thời tay trái vẫn chống lên tường. Bỗng nhiên bị anh mê hoặc như vậy, rõ ràng vẫn là vẻ mặt hung dữ, nhưng hơi thở tràn đầy hormon nam tính phả vào mặt, lại khiến cô không nhịn được mà nuốt nước bọt.

“Cái đó…Anh tìm cái gì cho em ăn thế?” Hai tay cô chống lên vai anh đẩy một cái.

Anh không nói gì, chỉ áp qua, nụ hôn rơi trên môi cô, môi lưỡi dây dưa qua lại, tựa như đang trả lời câu hỏi đó của cô: Anh tìm gì cho em ăn thế?

Dần dần, liền nghe thấy hô hấp của anh hỗn loạn, vừa thô vừa nặng, mang theo hơi thở nóng rực phả trên da thịt cô, toàn thân cô vô lực, phải nắm lấy áo anh mới không bị trượt xuống.

Lúc này anh mới ôm chặt cô, nụ hôn càng thêm mãnh liệt, khăn tắm cũng rơi xuống đất.

“Chí Khiêm…” Cô ôm anh khẽ gọi.

“Tắm…” Anh nói, giọng có chút khàn.

“Em tắm rồi…” Cô mềm nhũn không phát ra tiếng, thì thầm khe khẽ, toàn là giọng mũi mềm mại.

“Tắm thêm lần nữa.”

Sau đó, lần tắm này diễn ra rất lâu, mãi đến khi nước trong bồn lạnh thấu, cô mới yếu ớt ghé vào thành bồn tắm, uể oải thở phì phò, “Nước lạnh quá…”

“Ừm…” Anh thấp giọng đi ra khỏi bồn, tự mình quây khăn tắm lên sau đó vớt cô từ trong đó ra, lấy khăn tắm bọc cô lại ôm cô ra ngoài.

Trực tiếp nhét cô vào trong chăn, dịu dàng hỏi cô, “Còn lạnh không?”

Cô gật đầu, rồi lại lắc đầu, chính cô cũng không biết nữa, chỉ biết toàn thân không có chút sức lực nào, giường của anh rất thoải mái, chăn của anh mùi rất dễ chịu, rất muốn cứ ngủ thiếp đi như vậy.

“Ăn gì đã rồi ngủ tiếp?” Anh xoa xoa tóc cô, phát hiện đã gần khô rồi.

Cô lại lắc đầu, “Mệt không muốn nhúc nhích.”

Sự thật chứng minh, chỉ cần người nào đó được thỏa mãn ở phương diện nào đó thì mọi cáu kỉnh đều có thể được giải quyết. Cô nói mệt không muốn nhúc nhích, anh liền cầm đồ ăn đến, bón cho cô từng chút một.

Ngọt ngọt, mềm mềm, hình như là bột gạo, đúng rồi, bột gạo kê chắc chắn đã ăn hết từ lâu rồi, bây giờ anh mua bột trẻ em sao?

Sau khi ăn hơn nửa bát, cô lắc đầu, thực sự không muốn ăn nữa, anh liền lấy khăn mặt ấm lau miệng rửa mặt cho cô, sau đó mình cũng lên giường ngủ.

Trên người cô vẫn có chút lành lạnh, vì vậy anh kéo cô vào trong lòng, dùng nhiệt độ cơ thể mình sưởi ấm cho cô, “Như vậy có ấm hơn không?”

“Ưm..” Cô đã nửa tỉnh nửa mê rồi.

Nhưng anh lại làm gì vậy?

“Đừng làm loạn, em thật sự muốn ngủ…” Cô vặn vẹo cơ thể, muốn hất tay anh ra.

Anh lại như hình với bóng, sáp lại chặt hơn, còn có tâm trạng tốt gọi cô “bà xã”, “Bà xã, ngày mai em ngủ bù, dậy muộn chút. Hôm nay gặp không biết lại phải đợi đến bao giờ mới có thể gặp nữa…”

Nói chuyện cũng không làm lỡ chút thời gian nào, vốn dĩ cô đã không còn sức lực, chỉ có thể tùy anh giày vò, cuối cùng vẫn bị anh lôi vào nơi mềm mại đó, dường như cơ thể rơi vào một vòng xoáy, không thể tự thoát khỏi, trôi dạt đến đâu thì đến…

Cuối cùng, cô thực sự không thể chịu nổi niềm vui sướng cực hạn nữa chìm sâu vào giấc ngủ, còn sau đó xảy ra những chuyện gì cô không hề hay biết chút nào.

Lúc tỉnh dậy, xung quanh khô ráo mà ấm áp, cô biết mình đang trong chăn của anh, nhưng anh lại không ở bên cạnh nữa. Không khỏi có chút uể oải, cô thực sự nhìn thấy anh rồi sao? Vì sao cô cảm thấy căn bản còn chưa có thời gian ngắm kỹ dáng vẻ anh?

Mở mắt ra, nhìn thời gian, gần trưa rồi.

Rời giường, cơ thể vẫn trống trơn, nhớ tới sự điên cuồng tối qua, cơ thể vẫn rã rời, có lẽ cũng chỉ có thực nghiệm này mới có thể chứng minh cô đã thực sự gặp anh, tất cả tối qua không phải một giấc mộng xuân.

Áo ngủ anh đã mặc để ở đầu giường, cô tiện tay cầm lấy mặc vào, trên áo còn mùi hương của anh, vây quanh cô, cô rất thích.

Trên bàn có đặt bữa sáng đã nguội, còn có một tờ giấy.

Bà xã, anh không biết mấy giờ em dậy, bữa sáng của em anh để trên bàn, nếu như dậy muộn chắc chắn nguội rồi, vậy thì em tự ra ngoài ăn gì nóng nhé. Trưa anh không về, cũng phải để em tự tìm chỗ ăn cơm, ăn ở gần bệnh viện đi, đừng chạy đi xa. Ăn xong bữa trưa thì quay về, đừng đợi anh, cũng đừng trì hoãn muộn quá, nhất định phải về tới huyện Thiện trước khi trời tối, nhất định phải nghe lời đấy, đừng để anh lo lắng. Thêm nữa: Trên bàn có chút bánh khô với hoa quả, mang lên xe ăn. Còn có, chìa khóa anh để đây, em cất đi, có điều cho dù anh đưa em chìa khóa rồi, lần sau em tới cũng phải báo cho anh trước, không được tập kích bất ngờ!

Bên cạnh tờ giấy có đặt một chiếc chìa khóa.

Cô để tờ giấy xuống, tâm trạng có chút sa sút, buổi trưa phải đi, vậy không phải là đi luôn sao?

Cực kỳ không nỡ và không muốn, nhưng cô cũng biết anh nói rất có lý, về lúc còn sớm để cho anh yên tâm, chuyện như tối qua không thể xảy ra nữa.

Trên người vẫn mặc áo ngủ của anh, vừa rộng vừa dài, anh mặc cũ rồi, chất liệu vừa mềm vừa nhẹ, cực kỳ thoải mải, mùi hương cũng vô cùng dễ ngửi.

Cô chỉ có thể ngồi xuống viết giấy cho anh.

Chí Khiêm, em về rồi, thời gian quá ngắn, em còn chưa nhìn rõ anh nữa. Chí Khiêm, em rất nhớ anh, em mang áo ngủ của anh đi nhé, buổi tối mặc đi ngủ sẽ cảm thấy như anh đang bên cạnh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK