Mục lục
Nghe Nói Em Thích Tôi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cô đập bàn, “Tôi muốn lạnh! Anh quản được không? Anh là ai chứ? Liên quan gì đến anh?”

Nhân viên phục vụ lại khó nghĩ, “Rốt cuộc hai vị…”

“Lấy lạnh!” Cô không muốn nhường một bước.

Anh không nói thêm gì nữa.

Phục vụ nhìn sắc mặt hai người, lặng lẽ rời đi, lúc quay lại đưa nước dưa hấu tới, loại bình thường, không thêm đá.

Đinh Ý Viên nổi nóng, “Tôi nói muốn thêm đá.”

Phục vụ nhìn Trình Chu Vũ, khuyên nhủ, “Cô gái, hôm nay lạnh lắm, vẫn đừng nên uống lạnh…”

“Cảm ơn cậu, không sao rồi.” Trình Chu Vũ vỗ vỗ cánh tay của anh chàng phục vụ, ý bảo cậu ta mau đi, đừng làm con cá bị vạ lây, tất cả lửa giận của cô đều chỉ vì anh, có thêm đá hay không cũng không quan trọng như vậy, chẳng qua là vì anh không cho cô thêm mà thôi.

“Ăn no rồi! Thanh toán!” Cô không được như ý, nên luôn không vui, ban đầu định để anh trả hoặc chia đôi, bây giờ đầu bốc hỏa, quyết định dùng tiền “làm nhục” anh! “Bao nhiêu tiền?” Cô nghiêm mặt hỏi phục vụ.

Con người anh, phàm là đàn ông có phải nên tranh trả tiền với cô không? Trước kia cũng cùng nhau ra ngoài ăn cơm, đều là anh trả!

Nhưng mà cô sai rồi, anh lại cười híp mắt nhìn cô thanh toán?

“Này, anh có phải đàn ông không? Thực sự muốn tôi trả tiền?” Cô cạn lời.

Kết quả, anh lại nói, “Em trả hay anh trả không phải giống nhau à?”

“…” Con người này, cười lên thật thiếu đánh!

Nhân viên phục vụ cũng ở một bên góp náo nhiệt, thực sự coi họ thành hai vợ chồng, một người còn khuyên giải, hy vọng họ làm hòa, “Đúng đúng đúng, ai trả cũng giống nhau, hơn nữa, bây giờ trong nhà không phải đều là vợ quản tiền sao? Bộ trưởng tài chính trả…”



Cô tức giận buột miệng, “Nói linh tinh! Tiền của anh ta giao cho tôi lúc nào? Đưa hết cho mẹ anh ta!”

“…” Sau khi nói xong, cô cảm thấy toàn thế giới đều yên tĩnh, bao gồm cả bản thân cô, nghẹn họng trân trối trong tiếng vọng của mình, não cô đâu rồi? Vừa nãy nhúng trong nồi lẩu là óc lợn! Không phải não cô!

Người đối diện nhìn cô, gương mặt cười cười kia thật đáng ghét cực kỳ!

Cô không muốn ở đây thêm một giây nào nữa!

Trả thì trả!

Cô tức giận theo thói quen cầm túi xách, kết quả…

Cô xông ra ngoài vội quá, không mang theo gì cả…

Dường như anh đã sớm phát hiện cô không mang tiền, chỉ đợi đến giờ phút này! Cười cười, “Để anh trả.”

Nào có cái lý đó! Cô trợn mắt, anh ta thực sự đã sớm nhìn ra cô không mang túi, cố ý đợi xem cô xấu mặt! Khó trách thấy cô tranh thanh toán cũng không hừ một tiếng! Con người này quả thực không phải người tốt! Cô ghét nhất là tiếp xúc với người trong bụng lòng dạ cong queo!

Cô tức giận đứng lên bỏ đi.

<!-- pc_1 -->

Lúc này anh mới gấp, móc mấy tờ tiền trong ví ra, cũng không kịp đợi trả lại, nhét cho nhân viên phục vụ rồi đuổi theo ra ngoài.

Đuổi theo ở bên ngoài, vẫn kéo cổ tay cô lại.

Đương nhiên cô bùng nổ, dùng sức ném tay anh ra, “Rốt cuộc anh muốn làm gì? Có ý gì?”

Anh nắm chặt không buông, “Anh dắt vợ anh về nhà, đương nhiên có ý rồi.”

“Trình Chu Vũ, anh liêm sỉ tí đi! Tôi nhất thời lỡ miệng thôi!” Cô nghĩ một chút, dứt khoát nói, “Tôi có bạn trai rồi!”

“Cái người hôm nay đón em đấy à?”

“…Phải.” Cô vẫn đang giằng co với anh, giãy giụa.

Anh đột nhiên buông lỏng tay, nhất thời cô mất trọng tâm, ngã ra đằng sau, anh lập tức tiến lên một bước, bắt lấy eo cô, thuận thế dùng sức ôm cô vào trong ngực.

“Anh là đồ lưu manh!” Hai tay cô chống trước ngực anh, dùng sức ngửa ra đằng sau, muốn đẩy anh ra xa.

“Còn làm loạn nữa là đừng trách anh hôn em giữa đường!” Anh tóm lấy hai tay cô, bắt ra phía sau, đầu cô bị áp trên ngực anh.

Mặc dù cách một lớp áo mùa đông dày dặn, cô vẫn đỏ mặt, nhưng cũng không thể giãy dụa nữa, cho dù cô có đanh đá hơn nữa, thì chung quy cô vẫn là con gái.

“Trình Chu Vũ! Anh là đồ lưu manh! Tôi có bạn trai rồi! Anh đừng loạn!” Cô mất đi năng lực phản kháng, thứ duy nhất dùng được là miệng, nếu như không phải tiếp xúc thân mật với anh là một chuyện buồn nôn, thì nhất định cô muốn hung hăng cắn anh một miếng!



Anh thở hắt ra, “Cuối cùng cùng thành thực! Anh ta không phải!”

Cô sững người, “Cái gì mà anh ta không phải?”

“Người hôm nay đến đón em, không phải bạn trai em.”

Cô trợn to mắt nhìn anh, trong mắt rõ ràng hiện ra ý tứ “Sao anh biết”, lại vẫn cứng miệng, “Anh ta phải!”

Anh cười, ánh mắt nhìn cô như chảy ra một dòng nước ấm áp, “Anh ta không phải.”

“Anh ta phải!”

Anh không tranh cãi với cô nữa, yên lặng nhìn cô.

Cô cảm thấy ánh mắt của anh đáng sợ khủng khiếp, giãy dụa, vẫn không tránh thoát, anh bỗng cúi đầu hôn một cái lên trán cô, cô nhất thời đỏ bừng mặt, “Trình Chu Vũ! Anh đừng quá đáng quá! Anh luôn dùng chiêu này kìm hãm tôi! Đừng để tôi rảnh tay! Bằng không…bằng không tôi lấy dao phẫu thuật, nhất định cắt trứng của anh!”

Môi anh vốn dĩ dán trên trán cô, da dẻ nhẵn mịn, tinh tế, mái tóc phảng phất hương thơm, dịu dàng quấn quýt, nghĩ một nghìn lần, nhớ một nghìn lần, giờ khắc này cuối cùng cũng ở trong lòng, tìm kiếm mà hôn xuống dưới, cảnh tượng lãng mạn vì lời nói này cô mà biến mất toàn bộ, anh phì cười ra tiếng.

“Em có thể…dè dặt một chút không.” Anh cười không chịu nổi, lời nói này từ miệng đàn ông nói ra là một chuyện, chính miệng cô nói ra là một chuyện khác.

“Anh cũng biết dè dặt á? Nếu anh biết dè dặt thì bây giờ anh buông tôi ra! Tôi là người đã có bạn trai!” Cô bắt đầu nếm thử sự nghèo nàn về ngôn ngữ, dưới vũ lực, múa võ miệng không thôi cũng chẳng có chút ý nghĩa nào, tiện nghi nào anh chiếm được anh đều chiếm đi toàn bộ! Duy nhất chỉ đẩy Phó Đan Tử ra, nhưng hình như không có tác dụng gì.

Cô lại nghĩ, vốn dĩ sức lực anh rất lớn, muốn chế phục cô căn bản không phí chút sức nào, trước kia đấu với cô quả thực chính là trêu chọc cô, anh có lòng muốn để cô bối rối rồi tiện tay xách lên xoay vòng vòng…

Cô lạnh mắt nhìn anh cười, cũng không muốn mắng tiếp nữa, mắng đến nỗi khô cả miệng rồi anh vẫn trưng ra cái đức hạnh thối tha đó!

Anh cảm thán, còn sáp qua muốn chạm chóp mũi, cô sợ hãi tránh đi, anh không thành công, lại thở dài, “Cô gái ngốc, anh biết anh ta không phải bạn trai em, bởi vì…bởi vì anh thích em!”

Xa cách hơn một năm, cô cho rằng từ giờ sẽ không liên quan gì tới anh nữa, cho dù ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy, cô cũng sẽ không vui vẻ với anh, lại chưa từng nghĩ, dưới hoàn cảnh như vậy, lại nghe thấy anh nói thích cô, chỉ là, một câu nói đã từng khiến cô động lòng say mê, hôm nay nghe thấy chỉ còn trào phúng.

Lại nghe anh tiếp tục nói, “Bởi vì anh thích em, cho nên anh biết thích một cô gái điều tối tiểu nhất là không để cho cô ấy đói bụng.”

“…” Anh thực sự thông minh… Cô chớp chớp mắt, tiếp tục cứng mồm, “Ai nói bạn trai nhất định phải cùng nhau đi ăn cơm? Anh ấy có việc, đi làm rồi!”

“Đinh Đinh.” Anh gọi cái tên kỳ quái này, chẳng hiểu sao lại khiến cô nghĩ tới hai chữ trứng trứng.

“Đinh Đinh…” Anh tiếp tục gọi, ôn hòa như ánh trăng, “Khi chân chính yêu một người, sẽ không bao giờ lấy cái cớ bận, dù bận thì trong lòng luôn nghĩ đến. Nếu như anh ta là bạn trai em, vậy nửa đêm nửa hôm em chạy ra đi dạo làm gì?”

Cô không muốn tranh luận tiếp với anh, trực tiếp nói, “Cho dù anh ta không phải thì làm sao? Lẽ nào tôi không tìm được bạn trai? Nói cho anh biết, Trình Chu Vũ, bây giờ, chỉ cần tôi nói muốn kết hôn, đàn ông có thể xếp hàng từ đây đến Trường Thành!”

Anh nghe xong lại cười.

“Anh cười cái gì? Cười cái gì cười cái gì?” Cô chỉ nghĩ anh cười cô, dùng đầu đụng vào đầu anh.

“Được được được, đừng đụng nữa, ngốc, anh thì không sao, đụng đau em thì sao! Còn nữa, vừa nãy anh cũng không cười…” Anh dừng một chút, tiếp tục nói, “Rõ ràng như vậy sao?”



“…” Cái gì gọi là rõ ràng? “Rõ ràng anh cười!”

“Được được được, anh cười rồi.” Người đã từng sống chết đối đầu với cô, đã không còn nữa rồi…

Cô cười nhạt, cười cô? Hừ, ngày mai cô nghe mẹ, thực sự đi xem mắt! Sau đó kết hôn!

Anh tiếp tục nói, “Thực ra anh cũng không cười, anh chỉ là đang đợi.”

“Đợi gì?” Cô bị dáng vẻ như vậy của anh hấp dẫn, ngữ điệu và biểu cảm rất thần bí.

“Đợi em mở miệng nói kết hôn!” Anh cười lộ cả răng cửa giống như đứa trẻ con to xác.

“Anh…” Cô tức chết rồi, “Cho dù tôi nói kết hôn, người xếp hàng tới Trường Thành cũng không có anh!”

Anh lại cười lắc đầu, “Anh đang đợi em nói đây, đang yên đang lành anh đến Trường Thành làm gì? Gió thổi à? Rõ ràng bây giờ anh đang xếp đầu tiên!”

“…”

“Cho nên em mau nói kết hôn đi!”

“…”

Hai người đứng đó thầm thầm thì thì, Bành Mạn trong bóng tối ở phía xa không nhìn nổi nữa.

Cô ta đã nhìn thấy những cái gì đây?

Nhìn thấy Trình Chu Vũ ở nhà chưa bao giờ cười to, nhìn thấy anh ôm cô ta, thậm chí, nhìn thấy anh hôn cô ta…

Nước mắt cô rơi như mưa, rất hối hận vì ngày hôm nay đã đi theo anh ra ngoài, đi theo nhìn những thứ này, có lúc, cô thà rằng không nhìn thấy bất cứ cái gì, vậy thì cái gì cũng không biết…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK