Mục lục
Nghe Nói Em Thích Tôi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đối với Ninh Chí Khiêm mà nói, đây là thời khắc mở ra thời đại mới, thời gian ngừng lại ở nháy mắt này!

“Mừng như điên” không đủ để miêu tả tâm trạng của anh, anh nâng Ninh Hồi lên, “Con con con, nó nó nó” cả nửa ngày, hai mắt phát sáng, đôi môi run rẩy, không còn gì khác để nói, cuối cùng, liền hôn mạnh trên mặt Ninh Hồi.

Ninh Hồi muốn chơi, bố lại không cho chơi, còn dùng râu chọc bé, bé không vui, tay quẫy chân đạp vùng vẫy trong tay anh, hừ hừ hức hức biểu thị kháng nghị.

Nhưng mà, kháng nghị của cô bé ở trước mặt ông bố sắp phát điên đâu có công dụng? Hôn xong lại ôm con bé nhấc lên nhấc xuống, lúc này Ninh Hồi với vui vẻ, sung sướng cười to theo mỗi lần bố giơ cao giơ thấp, cuối cùng, bố cô bé còn chạy đến chỗ Ninh Ngộ làm phiền anh trai.

Ninh Ngộ đã bắt đầu ngáp, liên tục gà gật, bị bố làm phiền đương nhiên không kiên nhẫn, sữa còn chưa uống đủ, nhất thời nổi giận, khóc oa oa, vì vậy, tiếng khóc của Ninh Ngộ, tiếng cười của Ninh Hồi, trộn thêm giọng Ninh Tưởng, còn có tiếng dăn dạy của Ôn Nghi, vang lên liên miên, nhà này thật náo nhiệt…

Chỉ là, hình như cái người làm bố này lại gây họa rồi, mang theo Ninh Hồi chơi điên cuồng như vậy, làm Ninh Hồi nháo đến hưng phấn, mãi không chịu ngủ. Ninh Ngộ người ta uống xong sữa đã đi ngủ rồi, con bé uống sữa xong còn mở to mắt nhìn bố nó, hưng phấn cười, hưng phấn duỗi chân, đồng thời “ê ê a a” nói chuyện cùng bố.

Nhân vật bố luôn bị ghét bỏ trong nhà này đột nhiên lại có được đãi ngộ như vậy, quả thực thụ sủng nhược kinh, con gái không chỉ chơi với anh, còn nói chuyện với anh!

Vì vậy, tiếp tục điên cùng con gái, đồng thời bắt đầu vang lên đối thoại kỳ quái.

“Ê ê ya, a, ah…”

“Ah, a ya yu! A A…”

“Ah, ya…ha ha ha…ba ba…” Ninh Hồi nói khua chân múa tay, tiếng cười không dứt, thỉnh thoảng lại “ba ba” một lần làm bố con bé hưng phấn…



Ninh Tưởng nhìn bố lại nhìn em gái, hiếu kỳ hỏi, “Bố, bố với em đang nói gì vậy ạ?”

“Em đang nói, em thích bố nhất, bố nói với em, bố cũng thích em.” Người nào đó nghiêm túc phiên dịch.

Điều này khiến Ninh Tưởng hâm mộ không thôi, bố lại biết nói ngôn ngữ của em trai em gái. Vì luôn sùng bái kính trọng bố, hơn nữa, trong lịch sử trưởng thành của cậu, bố chưa bao giờ nói dối, là một người bố nghiêm túc, cho nên cậu tin tưởng không chút nghi ngờ lời của bố, còn xoay người nói với Nguyễn Lưu Tranh, “Mẹ, bố thật giỏi, con cũng muốn hiểu em gái đang nói gì.”

Nguyễn Lưu Tranh chỉ có thể cảm khái trong lòng, Ninh Tưởng, bố con đã không phải bố trước đây rồi…

“Đừng nghe bố con khoác lác!” Cô xoa mặt Ninh Tưởng, “Sắp tới giờ đi ngủ rồi, chuẩn bị đi ngủ thôi, đừng điên cùng bố con.”

Ninh Tưởng rất ngoan, cũng luôn tuân thủ thời gian làm việc nghỉ ngơi, bây giờ đã học lớp một rồi, lại có thêm em trai em gái, tự xưng là một người lớn nhỏ, càng thêm hiểu chuyện, mẹ nói đến giờ ngủ rồi, vậy cậu cũng sẽ không chậm trễ, nói ngủ ngon với tất cả mọi người trong phòng khách, bao gồm Ninh Thủ Chính, sau đó liền về phòng.

<!-- pc_1 -->

Bởi vì Ninh Tưởng chúc ngủ ngon, Nguyễn Lưu Tranh mới chú ý đến Ninh Thủ Chính ở trong góc, đang mỉm cười xem họ chơi đùa, ánh mắt an tĩnh.

Đại đa số thời điểm đều như vậy, Ninh Thủ Chính yên lặng ở bên cạnh nhìn họ náo nhiệt vui vẻ, trong sự náo nhiệt như vậy, tựa hồ như ai cũng đều quên mất sự tồn tại của ông. Rốt cuộc trong lòng Ôn Nghi là vợ và Ninh Chí Khiêm là con trai có chân chính bỏ qua sự tồn tại của ông ấy không Nguyễn Lưu Tranh cũng không biết, nhưng cô thực sự cùng bọn trẻ chơi cũng đã quên mất trong nhà còn có người này, mà họ, chí ít nhìn từ bên ngoài cũng là như vậy.

Bây giờ Ôn Nghi tựa hồ như rất vui vẻ, mỗi ngày chăm sóc hai cháu bảo bối, mặt mày hồng hào, nụ cười không ngớt. Bất kể thế nào, cô đều hy vọng Ôn Nghi thực sự vui vẻ, chỉ cần vui vẻ, cho dù trong cuộc sống có khiếm khuyết, thì sống cũng không khó khăn như vậy nữa. Còn về Ninh Thủ Chính, cô không biết nói thế nào, có lúc nhìn cơ thể ông hơn cong xuống, đầu đầy tóc bạc cũng cảm thấy thê lương, đặc biệt là nhớ tới bóng dáng ông bất kể ngày nắng chói hay mưa rào đều bận tới bận lui ở vườn hoa, đều sẽ cảm thấy trong lòng chua xót, đặc biệt là lúc trời mưa mặc áo mưa, tóc bạc từ trong mũ chui ra ngoài, thấm ướt rồi dính trên mặt, càng lộ vẻ già nua. Nhưng mà, sau khi chua xót lại nghĩ đến chuyện ông ấy đã làm, mang đến thương tổn cho tất cả mọi người, hai chữ báo ứng phận làm con dâu như cô không dám nghĩ, chỉ có thể cảm khái, sớm biết như vậy, sao lúc trước còn như thế.

Tầm mắt trở lại trên người một đôi bố con điên cuồng này, chẳng những Ninh Hồi không có dáng mẻ mệt mỏi, đôi mắt kia còn sáng láng, tựa hồ càng thêm phấn khích.

Cô lắc đầu, tiến lên cướp con từ tay ông bố nào đó, “Đừng đùa nữa! Phải ngủ rồi! Ninh Ngộ cũng ngủ rồi kia kìa!”

Ông bố nào đó đang chơi vui vẻ, “Em xem con nó đâu có muốn ngủ? Đang hưng phân đó, chơi một chút nữa!”

“…” Nguyễn Lưu Tranh nhíu mày, “Quy tắc do anh đặt ra đâu? Trước tám giờ con phải đi ngủ, Ninh Tưởng với Ninh Ngộ đều ngoan ngoãn tuân thủ!”

“Chúng nó là con trai!”



“…” Đây là phân biệt giới tính sao? “Ngủ còn phân biệt nam nữ?”

“Phân biệt chứ! Con trai phải đào tạo phong cách tự hạn chế và tự khống chế của chúng nó, tất cả hành vi đều phải đưa vào nề nếp, con gái tùy ý là được, muốn làm gì thì làm cái đó.” Ông bố nào đó thả Ninh Hồi trên mặt đất, Ninh Hồi cười khanh khách, bò lên phía trước, dường như hy vọng bố đuổi theo.

Đương nhiên ông bố nào đó rất vui lòng, đuổi theo lên trước.

Nguyễn Lưu Tranh mới không nghe anh, bế Tiểu Ninh Hồi dậy đi về phòng trẻ em.

Ninh Hồi không muốn ngủ, cũng không muốn bị bế, không nhịn được giãy giụa trong lòng cô, muốn đi xuống đất, Nguyễn Lưu Tranh không cho, giằng co một lát Ninh Hồi liền khóc.

Vừa khóc đã làm ông bố nào đó đau lòng, hoàn toàn quên mất trước kia mình tìm cảm giác tồn tại trước mặt Ninh Hồi chọc cho con gái khóc như thế nào, lập tức tiến lên cứu con gái, “Người ta đang vui vẻ, em làm nó khóc làm gì!”

Ái chà, có con gái liền dám trách cứ cô?

Cô dùng ánh mắt nhìn anh chòng chọc, lúc này anh mới cảm thấy ngữ khí của mình không đúng, lập tức bồi cười, “Bà xã, anh không có ý này, ý của anh là…”

Cô thèm quan tâm anh có ý gì! Cô chỉ muốn nói cho anh biết, “Ninh Hồi phải đi ngủ rồi! Anh không thể nuông chiều con bé!”

“Đồ ngốc, chúng ta chỉ có một đứa con gái, chúng ta không chiều nó thì ai chiều? Chỉ có để con bé hưởng hết mọi nuông chiều, con bé mới có thể tốt, mới có thể dùng tiểu chuẩn chiều chuộng cao để đi tìm bạn trai, phải tìm bạn trai cưng chiều nó hơn chúng ta mới được!” Người nào đó đón con gái từ trong tay cô đi, “Ví dụ như, đêm khuya nó chưa muốn ngủ phải có người chơi cùng nó, vậy phải có người có tính nhẫn nại như vậy, em là mẹ còn không có, còn trông mong người đàn ông khác có?”

“…” Cái lý luận này! Ninh Hồi ngay cả nói còn chưa biết, lại bàn tới chuyện tìm bạn trai rồi, đây cũng quá biết suy nghĩ nhỉ? Nhìn dáng vẻ say mê của người nào đó, cô xoay người mặc kệ, “Anh cứ chiều đi, chiều đến coi trời bằng vung không ai chịu được lúc đấy cẩn thận lớn lên không ai lấy!”

Sau lưng, truyền đến giọng nói của người nào đó, “Tiểu Đậu Đậu, không ai lấy càng hợp ý bố, bố nuôi con cả đời, bố không còn nữa thì hai anh trai nuôi…”

“…” Cái người gì vậy! Dù sao cô cũng không nhìn nổi nữa, lúc lên lầu vừa vặn Ôn Nghi đi xuống, “Mẹ, mẹ nhìn Chí Khiêm xem, con không quản được!”

“Sao thế này?” Ôn Nghi nhìn xuống dưới, chao ôi, một hộp bánh quy trên bàn trà bị Ninh Hồi lật ngược, toàn bộ đổ trên bàn trà, hai tay Ninh Hồi vỗ không ngừng trong đống bánh quy, vụn bánh rơi xuống ào ào, con bé liền bò xuống đất, xoa chỗ vụn bánh đó. Đây quả thực là tai họa! Lát nữa quét thảm khó lắm đấy!.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Bảy Năm Lặng Lẽ
2. Cô Dâu Bảy Tuổi: Làm Dâu Âm Phủ
3. Chúng Ta Bắt Đầu Lại Nhé
4. Quý Thứ Năm
=====================================

Ôn Nghi mau chóng xuống lầu, “Chí Khiêm, con cũng không xách con bé ra!”



Nguyễn Lưu Tranh quay đầu nhìn, thật là hết thuốc chữa!

Người nào đó còn ra vẻ rất thản nhiên, “Cho nó chơi! Xem nó có thể chơi ra cái gì!”

Nguyễn Lưu Tranh không muốn nhìn nữa, đây thật là không có giới hạn!

Mà Ninh Hồi lại đột nhiên ngẩng đầu cười, đôi tay nhỏ dính đầy vụn bánh quy vươn vào miệng bố, anh phối hợp há miệng, ngón tay nhỏ chui vào trong miệng anh, còn cười khanh khách, dường như vì mình bón kẹo cho bố ăn nên rất vui vẻ.

Lần này bố con bé càng kích động, trái tim đều say trong nụ cười của con gái, đối mặt với Ôn Nghi đang nổi cơn thịnh nổ lập tức biến thành dáng vẻ bảo vệ con gái, “Con gái ngoan của con đang bón kẹo cho bố nó đây, bà nội không được tức giận!” Hoàn toàn bỏ qua đôi tay nhỏ của con gái bảo bối của anh vừa bò khắp nơi trên mặt đất, vụn bánh quy cũng dính từ dưới đất lên. Chủ nhiệm Ninh, đã nói nghiện sạch sẽ đâu rồi?

“Tôi không tức giận, tôi chỉ đánh người thôi!” Ôn Nghi vừa tức vừa buồn cười, bắt đầu thu dọn.

Ninh Hồi khăng khăng không cho bà dọn dẹp, tay nhỏ đè xuống vụn bánh trên thảm gọi “a a a”, nghiễm nhiên đang bảo vệ trận địa của mình.

Ôn Nghi nhấc con bé lên, nhét vào lòng bố nó, nhanh tay nhanh chân mau chóng dọn dẹp sạch sẽ.

Ninh Hồi không được như ý, lại bắt đầu dùng tiếng khóc kháng nghị, hai cái tay nhỏ dinh dính, tất cả kẹo, đều dính trên quần áo bố con bé.

“Còn khóc nữa! Con còn có lý à!” Ôn Nghi ôm lấy bé con, thiện tay đánh mấy cái lên người Ninh Chí Khiêm, “Bố không dạy được con, không đánh được bé con, đánh bố được rồi!”

Nguyễn Lưu Tranh đã trở về phòng cũng không biết những chuyện tiếp theo dưới nhà, chỉ biết lúc Ninh Chí Khiêm tiến vào, trên người dính đầy vụn bánh, trên tóc trên mặt cũng không biết tạo thành cái gì.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK