Sau đó, thời gian chầm chầm trôi qua giống như trước đó, điều bất đồng là, Ninh Tưởng từ một tuần thậm chí hai tuần về nhà một lần lúc đầu, biến thành mỗi ngày đều về nhà, chỉ vì muốn dạy kèm cho Ninh Hồi.
Ninh Hồi là một đứa trẻ cực kỳ thông minh, nhưng vì thời gian dài không cố gắng cho nên kiến thức của cô bé có lỗ hổng, biết mỗi tuần cô sẽ đến nhà họ Tiêu học thêm một lần, nhưng nhiều lỗ hổng như vậy không phải một tuần một tiết học thêm là có thể lấp đầy được, học tập phải là quá trình tích lũy từng ngày. Nói thật Ninh Hồi như vậy cậu cũng có lỗi, do cậu quá nuông chiều mà thành, cậu phải chịu trách nhiệm…
Không chỉ Ninh Hồi, người trong nhà cũng cảm thấy ngạc nhiên đối với việc Ninh Tưởng chăm chỉ về nhà như vậy.
Ninh Tưởng lại làm nũng với Ôn Nghi, “Bà nội, bà không biết cơm ở trường khó ăn bao nhiêu đâu, con được tài nghệ nấu nướng của bà nuôi lớn, ở trường phải ăn khổ mấy năm, bây giờ khó khăn lắm mới không bận rộn nhiều nữa, muốn về ăn mấy bữa cơm ngon canh ngọt mà bà còn nói con!”
Trước giờ Ninh Tưởng luôn hiểu chuyện, hiếm thấy dáng vẻ trẻ con như vậy, Ôn Nghi nghe xong liền cười tươi như hoa, vỗ vỗ cánh tay Ninh Tưởng, “Bà hy vọng con về nhà hàng ngày mà, nhưng không phải sợ con mệt sao? Được rồi, không bận thì về hàng ngày đi! Hôm nào bà cũng đích thân xuống bếp nấu món ngon cho con!”
“Con cảm ơn bà!” Ninh Tưởng nịnh nọt nói, “Con còn sợ bà mệt ấy.”
“Không mệt không mệt!” Ôn Nghi cười nói, “Bây giờ bà đang nhàn quá đây!”
Ninh Tưởng không nói thêm gì nữa, bà nội nói đích thân xuống bếp, thực tế cũng chỉ là chỉ huy nhà bếp phối món thế nào, bây giờ trong nhà bất luận là bố mẹ hay là dì giúp việc đều không để cho bà tự mình xuống bếp nữa.
Việc Ninh Tưởng dạy kèm cho em gái rất im hơi lặng tiếng, chỉ là cùng cô bé làm bài tập, nhưng trong quá trình chữa lỗi sai cho cô bé, liền liên hệ phần kiến thức hồi cấp hai bị hổng và kiến thức đang học bây giờ với nhau, tự mình biên soạn đề bài, ra đề mới cho cô bé, làm rồi lại giảng, một câu sai cũng sẽ giảng một tiếng trở nên. Chính sự giảng giải mỗi ngày như vậy, khiến hệ thống kiến thức của Ninh Hồi dần phong phú và đầy đủ hơn, nhưng chính bản thân cô bé lại hồn nhiên không biết, chỉ coi công trình dạy kèm to lớn của anh trai trở thành một lần kiểm tra bài tập bình thường.
Cô bé vẫn kiên trì mỗi tuần một lần đến chỗ Tiêu Nhất Nhất học thêm, trở về lại phác một bức tranh của Tiêu Nhất Nhất, gộp nó vào tập tranh của cô bé, số tranh trong tập theo đó dần dày lên, Tiêu Nhất Nhất đã tốt nghiệp đại học, tiếp tục ở lại trường học nghiên cứu sinh. Trước đó anh đã nói sẽ không ra nước ngoài, là thật.
Chuyện này đối với Ninh Hồi mà nói đương nhiên là chuyện tốt, anh Nhất Nhất vẫn có thể tiếp tục dạy kèm cho cô bé không phải sao?
Mùa tốt nghiệp, trong mắt rất nhiều người đều là thời gian chia xa buồn bã, đám các cô cậu lại bình tĩnh lạ thường, tựa như chẳng chịu một chút ảnh hưởng nào. Trưởng thành rồi, nhưng, họ vẫn là họ, Bắc Kinh vẫn là Bắc Kinh. Năm con người bọn họ thậm chí trong thời gian nghỉ hè đã tụ tập rất nhiều lần, cùng nhau đi bơi, cùng nhau đi ăn kem, cùng nhau đi hát, còn cùng nhau đi leo núi ngắm mặt trời mọc.
Thời gian, sẽ mãi mãi tiếp tục như vậy chứ?
Nhưng mà họ lại sai rồi, chí ít thì có bốn người đã sai.
Khi kỳ nghỉ hè qua được hơn một nửa, Vương Nhất Hàm mời bọn họ đến dự tiệc.
Vốn cho rằng là một lần tụ họp bình thường, bốn người không chuẩn bị thứ gì, cứ thế đến điểm hẹn.
Vương Nhất Hàm chuẩn bị rượu, hơn nữa còn trang điểm lộng lẫy.
<!-- pc_1 -->
Điều này khiến bốn người lục đục đi đến đều cảm thấy quái lạ.
“Chị Nhất Hàm, hôm nay là ngày gì đặc biệt sao?” Ninh Hồi cẩn thận nhớ lại một chút, hôm nay không phải sinh nhật của bất cứ ai trong năm người họ, cũng không phải lễ tết gì, chị Nhất Hàm long trọng như vậy là sao nhỉ?
Vương Nhất Hàm rót rượu cho Ninh Tưởng và Tiêu Nhất Nhất.
Ninh Tưởng và Tiêu Nhất Nhất đều là người biết tự kiềm chế, mặc dù biết uống rượu nhưng bình thường uống rất ít, Ninh Ngộ thuộc về dạng thiếu niên thích uống chộm, còn Ninh Hồi thì không động đến một giọt rượu, cho nên hành động này của Vương Nhất Hàm cộng với nụ cười mỉm có chút chua xót của cô ấy, khiến trong lòng mọi người đều trầm xuống.
Quả nhiên, Vương Nhất Hàm cụp mắt xuống, nhìn ly rượu trước mặt Ninh Tưởng, tựa như đang cười nhưng nụ cười không được tự nhiên, “Phải, không phải ngày gì đặc biệt, chỉ là….ngày mọi người tiễn chị thôi.”
“Tiễn cậu? Cậu muốn đi đâu?” Người lên tiếng đầu tiên lại là Tiêu Nhất Nhất, một Tiêu Nhất Nhất luôn luôn điềm tĩnh.
Ninh Tưởng chỉ hơi giật mí mắt, không có thêm bất cứ phản ứng nào.
Cậu cũng không biết cái Vương Nhất Hàm gọi là “không biết sẽ xảy ra chuyện gì” rốt cuộc là chuyện gì, cuối cùng việc này cũng đã xảy ra rồi, lẽ nào là điều này?
Vương Nhất Hàm từ năm tư đại học đã thực tập ở công ty của bố mình, với tư cách là con gái duy nhất của nhà họ Vương vừa hiểu chuyện vừa hiếu thảo, vốn dĩ cô không có dự định ra nước ngoài, quyết định này có được tính là đột nhiên không?
“Không phải cậu nói sẽ không ra nước ngoài sao?” Tiêu Nhất Nhất có chút tức giận, tức giận đến mức hơi mất khống chế.
“Phải, vốn dĩ mình không muổn ra nước ngoài.” Cô ấy nhìn Ninh Tưởng một cái, “Nhưng bố mẹ mình hy vọng mình có thể ra nước ngoài học chuyên sâu.”
Chuyện này cũng là nói thật, Vương Triết lăn lộn cả đời trong giới IT, nỗi tiếc nuối lớn nhất là học hành không đủ, thời còn trẻ chỉ kiếm được một tấm bằng chẳng ra làm sao, sau này dùng thời gian cả đời không ngừng học tập, lập nghiệp không dứt, học tập không ngừng; còn thành tích của Tô Chỉ San khủng hơn Vương Triết rất nhiều, nhưng vừa tốt nghiệp đã giẫm vào con đường hôn nhân, đã bẻ gãy vây cánh của mình, là cô ấy tự suy ngẫm đã làm chuyện sai nhất nửa đời trước. Cho nên, hai người đều hy vọng con gái càng học nhiều hơn, càng bay xa hơn.
“Quyết định lúc nào?” Mặt Tiêu Nhất Nhất đen xì.
Vương Nhất Hàm ngước mắt nhìn Ninh Tưởng, lập tức cụp mắt xuống, “Trước khi tốt nghiệp.”
Ninh Tưởng không nói gì, trước khi tốt nghiệp? Vậy “không biết sẽ xảy ra chuyện gì” mà cô ấy nói thực sự chính là chuyện này?
Tiêu Nhất Nhất cũng không nói gì thêm nữa, chỉ tức giận nhìn chằm chằm Vương Nhất Hàm, rất lâu sau, cảm thấy mắt mình chừng mỏi rồi, mới chán nản bưng ly rượu trước mặt lên, uống một hơi cạn sạch.
Từ nhỏ năm người đã cùng nhau lớn lên, cùng nhau trải qua những năm tháng trẻ thơ đi bắt dế, những năm tháng thiếu niên liều lĩnh cộc cằn, mỗi một lần tốt nghiệp, mỗi một lần lên lớp đều không chia cắt được họ, ngay cả Ninh Hồi cũng tin tưởng sâu sắc tình cảm anh chị em từ nhỏ của họ sẽ không có bất kỳ thay đổi nào, những việc nhỏ nhặt mười mấy hai mươi năm giữa năm người họ, sâu chuỗi lại với nhau giống như mỗi chuỗi dây chuyền bằng đá quý, mỗi viên đá chính là mỗi người bọn họ, ánh sáng của đá quý vì có nhau mới càng trở nên lóa mắt, nhưng đột nhiên có thay đổi như vậy, giống như sợi dây bị đứt, hạt ngọc rơi trên mặt đất, vương vãi.
Đối với sự bất thường của Tiêu Nhất Nhất, Ninh Hồi rất hiểu, nhưng cũng chỉ hiểu trong phạm vi nhận thức của cô bé, cô cũng rất buồn, không rõ vì sao chị Nhất Hàm muốn đi, vì sao mãi đến bây giờ mới nói với họ, cô cũng không tiếp nhận được. Chính vì cô cũng khó chịu như vậy, cũng vì tuổi cô vẫn còn nhỏ, cho nên cô không nghĩ thêm nữa, càng không nghĩ được phía sau sự tức giận của Tiêu Nhất Nhất còn có những gì.
Đối với việc vì sao cả kỳ nghỉ hè Vương Nhất Hàm đều không nói, chỉ có Ninh Tưởng hiểu.
Trong kỳ nghỉ hè “sóng yên biển lặng” này, duy chỉ có Vương Nhất Hàm là không bình tĩnh, bởi vì cô ấy đang đợi, đợi cậu cho cô ấy một cơ hội và lý do không đi, bao nhiêu lần dùng ánh mắt kỳ vọng nhìn cậu, bao nhiêu lần muốn nhận được một câu trả lời khẳng định của cậu, nhưng thứ cậu cho cô ấy đều là lạnh nhạt và từ chối.
Cô ấy nói cô ấy yêu cậu, cậu nói với cô ấy, xin lỗi, mình không yêu cậu.
Cô ấy không cam lòng, cậu chỉ có thể thẳng thắn nói sự thật với cô ấy, cậu có người mình yêu rồi.
Cô ấy khóc, hỏi cậu người đó là ai, cậu không nói, đó là bí mật cậu không thể nói ra.
Cuối cùng, cuối cùng cô ấy cũng hạ quyết tâm nghe lời bố mẹ ra nước ngoài, vì vậy đã có bữa tiệc chia tay ngày hôm nay.
Tối đó, hai người say nhất là Tiếu Nhất Nhất và Vương Nhất Hàm.
Vương Nhất Hàm đi rất vội vàng, tối hôm trước tụ tập cùng bọn họ, ngày hôm sau đã phải đi.
Tiêu Nhất Nhất uống say bét nhè, hôm sau khi tỉnh dậy đầu óc đau dữ dội, cũng không kịp đuổi theo tiễn Vương Nhất Hàm, đợi đến khi cậu cau mày cầm điện thoại lên xem, đã quá thời gian làm thủ tục của Vương Nhất Hàm rồi.
Đầu óc mơ hồ của cậu thoáng chốc thanh tỉnh, vội vã ngồi dậy mặc quần áo, mặc được một nửa bổng nhiên dừng lại, chán nản nằm xuống giường, bây giờ đi cũng không kịp nữa…
Trong lòng căng chặt, cuối cùng vẫn có một chút không cam, ôm tâm lý không thể giải thích, cậu kết nối điện thoại với Vương Nhất Hàm, vẫn có thể gọi được, xem ra vẫn chưa cất cánh.
“Alo.” Bên kia truyền đến giọng nói của Vương Nhất Hàm, ngắn gọn.
“Vì…” Cậu vừa mở miệng, giọng nói khàn đặc, hắng giọng một cái, “Vì sao? Mình đã hỏi cậu.” Phải biết là cậu đã chuẩn bị ra nước ngoài rồi,nhưng vì cô ấy nói không đi nên cậu mới thay đổi quyết định.
Vương Nhất Hàm trầm mặc một lát, “Lúc cậu hỏi mình mình quả thực không muốn đi.” Bởi vì có người cũng sẽ không rời xa Bắc Kinh! Mỗi người đều có bí mật của riêng mình, cô có, Ninh Tưởng cũng có, Ninh Tưởng không muốn nói, cô cũng không muốn nói, rất nhiều chuyện không nói ra sẽ không phá vỡ, giống như một cái bát ngọc vậy, vẫn sẽ đẹp đẽ rực rỡ nằm yên ở đó, nhưng nói ra thì chiếc bát này sẽ vỡ vụn…
Tiêu Nhất Nhất rất khó chịu, nhưng cũng biết chuyện đã vậy rồi không thể thay đổi nữa, chỉ khàn giọng hỏi cô ấy, “Còn quay về, đúng không?”
Cô ấy ngừng một chút, “Nhất Nhất, vì sao mình muốn đi, đi đâu, có về hay không, đối với cậu không quan trọng như vậy, mình đã nói với cậu rất lâu rồi, quan hệ giữa chúng ta chỉ dừng lại ở hình ảnh Nhất Nhất và Nhất Hàm dắt tay nhau đi học ngày hôm đó, hai đứa trẻ vô tư, nhưng mình không phải thanh mai của cậu, cậu cũng sẽ không phải trúc mã của mình. Tạm biệt, Nhất Nhất. Mình phải tắt máy rồi.”
Bên tai Tiêu Nhất Nhất chỉ còn lại tiếng tút tút, trong lòng chua xót cực kỳ. Phải, khi cô ấy nói với cậu sẽ không cùng cậu ra nước ngoài đã nói rất rõ, cậu không phải cái cây cô chọn để dừng lại, là cậu tự mình không cam tâm, còn muốn tranh giành và cảm hóa…