“Khụ, cảm ơn anh đã cứu chúng tôi… Tôi, Tiêu Từ, nợ anh một ân tình lớn. Giờ tôi chưa có gì báo đáp, nhưng sau này nếu anh cần, tôi nhất định dốc hết sức mình…”
Vợ anh ta còn sống, con cũng bình an.
Nhưng nếu hôm nay không gặp người đàn ông này, e rằng cả gia đình họ đã bị zombie xé xác.
“Dị năng hệ chữa trị của anh rất đặc biệt.”
Vân Yến bất ngờ lên tiếng, nhìn Tiêu Từ.
“Sau này nếu cần, tôi sẽ không khách sáo.”
Anh không phải người tốt, những chuyện bạc bẽo trong tận thế anh đã thấy nhiều.
“Đội trưởng Lôi, anh tìm tôi còn việc gì nữa không?”
Lôi Vũ nghĩ ngợi, rồi cười sảng khoái.
“Đúng là tôi có chút việc muốn bàn với anh Vân. Nếu tiện, anh có thể qua chỗ đội chúng tôi một chuyến không?”
Nếu có thể, Lôi Vũ rất muốn mời một người mạnh như Vân Yến gia nhập căn cứ.
Vân Yến gật đầu, nhưng trước khi đi, anh liếc nhìn phòng nghỉ phía sau, rồi nói với Lâu Thượng đứng bên cạnh:
“Nếu được, nhờ cậu tìm Triệu Nhiễm trông Tô Ý một chút.”
Ngừng một lát, anh bổ sung: “Cô ấy đang sốt.”
Lâu Thượng ngơ ngác: ?
Hóa ra em gái Tô Ý không phải mệt quá nên ngủ mà là đang sốt à!
!
Lâu Thượng bất giác rùng mình, nhớ lại đêm trước khi tận thế đến, lúc mình sốt cao, cảm giác đó còn khó chịu hơn tất cả những lần sốt trong hai mươi năm cuộc đời!
Cậu phải mau tìm Triệu Nhiễm thôi. Giờ không có thuốc, không biết cái nước suối linh tinh kia có tác dụng gì không.
Góc phía đông siêu thị.
Nơi này vốn là chỗ để xe đẩy hàng, nhưng vì mọi người lấy đi kha khá xe để chia vật tư, giờ góc này trống trải và yên tĩnh.
Lôi Vũ không muốn gây chú ý, nên chọn chỗ này để nói chuyện, cách đám người sống sót một khoảng.
Đỡ Tiêu Từ tựa vào một bên, Lôi Vũ cũng ngồi xuống cạnh đó.
“Anh Vân, ngồi xuống nói chuyện đi.”
Chỉ vào chiếc ghế trống, thấy Vân Yến ngồi xuống, Lôi Vũ mới tiếp tục.
“Để tôi giới thiệu trước, tiểu đội mười bảy chúng tôi đến từ thành phố W. Tôi là đội trưởng, có dị năng hệ lôi. Người bên cạnh là Nghiêm Nhất Thanh, dị năng hệ hỏa. Còn lại lần lượt là Thạch Lâm, Lý Cảnh Minh, Đàm Tử Húc và Bạch Kiệt, tuy không có dị năng nhưng thể chất đều tốt.”
Đội họ có hai dị năng giả đã là hiếm, nếu không cũng chẳng được giao nhiệm vụ quan trọng thế này.
Nhưng dị năng dù tốt, tiêu hao thể lực cũng rất lớn.
Vân Yến lắng nghe, không đáp, chỉ lướt mắt xuống tấm bản đồ trên bàn.
Mấy người này anh đều từng gặp, nhưng lúc này, thứ khiến anh hứng thú hơn là lộ trình trên bản đồ.
Có vẻ như Lôi Vũ và đội đang bàn kế hoạch đường về.
“Các anh định đi về phía đông, đến huyện Hà An?”
Giọng trầm thấp như hỏi, nhưng rõ ràng mang chút chắc chắn.
Huyện Hà An giáp ranh với thành phố B, vốn cũng là con đường tất yếu của họ.
Lôi Vũ không ngờ Vân Yến vừa liếc mắt đã nhìn thấu lộ trình, ngập ngừng một chút nhưng cũng chẳng định giấu.
“Đúng vậy, lúc đến, cây cầu vượt sông số Một phía bắc bị phá hủy. Đường về tốt nhất là vòng qua cầu số Hai phía đông ở huyện Hà An.”
“Trước đó tôi nghe nói anh Vân và mấy người định đi thành phố B, hướng đi giống chúng tôi.
Tôi nghĩ liệu có thể tạm thời lập đội chung, như vậy độ an toàn của mọi người sẽ cao hơn.”
Chuyến đi vòng này chắc mất thêm ba đến năm ngày, trên đường có quá nhiều yếu tố bất định. Nếu lập đội chung thì không gì tốt hơn.
Vân Yến cúi đầu nhìn bản đồ, suy nghĩ. Dị năng của anh hiện tại chưa đủ cao, một mình anh không chắc chắn 100% có thể đưa mọi người đến nơi.
Có thể hợp tác tạm thời với Lôi Vũ.
Nhưng nghĩ đến việc Tô Ý có vẻ không ưa người này, Vân Yến lại hơi do dự.
“Đội trưởng Lôi, chuyện lập đội tôi e là chưa thể trả lời ngay.”
Lôi Vũ hơi bất ngờ.
“Nếu có vấn đề gì, anh Vân cứ nói thẳng.”
“Chuyện này phải đợi Tô Ý tỉnh lại, hỏi ý cô ấy.”
“Vậy à…”
Lôi Vũ nhất thời nghẹn lời. Nhìn quan hệ trong đội họ, anh cứ nghĩ Vân Yến có quyền quyết định cao nhất.
Nhưng nghĩ lại cũng đúng, chuyện lập đội quả thực cần bàn với người khác.
“Vậy chúng tôi đợi quyết định của các anh.”
Vân Yến gật đầu, vừa đứng dậy định đi thì bị lời Lôi Vũ làm khựng lại.
“Anh Vân, mạo muội hỏi chút, cô Tô là bạn gái anh à?”
Lôi Vũ lần đầu ngại ngùng cười haha.
Dù hơi đường đột, nhưng Đàm Tử Húc trước đó cứ lén lút nhìn cô gái ấy, khiến anh không khỏi nghĩ nhiều.
Hỏi trước cho chắc.
Hơn nữa, anh Vân và cô Tô trông quan hệ không tầm thường.
Dù không nói rõ, nhưng cứ hỏi trước đã. Nếu đúng là một cặp, thì chỉ có thể bảo Tử Húc bớt mơ mộng đi.
Thân hình lạnh lùng dừng lại một lát, rồi bước đi.
Lôi Vũ vỗ vai Đàm Tử Húc, người từ đầu chẳng nói gì, thở dài. Anh Vân rõ ràng là ngầm thừa nhận rồi.
Nghiêm Nhất Thanh ngồi xổm ở góc, hả hê cười.
“Haha, yêu từ cái nhìn đầu tiên cái nỗi gì!”
Đàm Tử Húc: …
Cậu chỉ thấy cô Tô dễ thương thôi…
Kẻ nào tung tin đồn vớ vẩn thế chứ!