Mục lục
Xuyên Thành Nữ Phụ Xinh Đẹp Trong Truyện Mạt Thế, Được Nam Chính Cưng Chiều Đến Nghiện
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tô Ý trong mơ chẳng biết gì, chỉ nghĩ mình mơ một giấc mơ rác rưởi tức chết.  

Đáng tiếc cô chưa kịp lôi gạch ra, hệ thống rác đã chạy mất.  

Nhưng sao cơ thể cô thấy không ổn?  

Lăn lóc một vòng, đến khi tìm được chỗ rộng rãi thoải mái, cô lại chìm vào giấc ngủ.  

Vân Yến nhìn vòng tay đột nhiên trống rỗng, rồi nhìn cô gái lăn cách anh cả người, khóe môi thất vọng mím xuống.  

Xa quá.  

Nhẹ nhàng di chuyển, khi chạm đến cơ thể mang lại cảm giác an tâm, anh vung tay kéo người vào lòng.  

Má thanh tú cọ vào tóc mềm, mới thấy trọn vẹn.  

Tô Ý cảm giác như bị mắc vào lưới dây leo lớn của mẹ, sao lại quấn cô nữa?  

Cái giường rộng năm mét đâu rồi?  

Sao không cho cô lật người?  

“Haizz.” Một tiếng thở dài bất đắc dĩ tan biến.  

Vân Yến nhìn cô gái lại lật người rời khỏi lòng, u oán thở dài.  

Rõ ràng tối qua ngủ ngoan trong lòng anh, sao sáng sớm đã muốn xa anh thế?  

Lật thêm lần nữa là rơi xuống giường đấy.  

Nhìn ánh sáng lọt qua rèm, Vân Yến bất đắc dĩ chuẩn bị rời giường.  

Ánh mắt lướt qua mái tóc đỏ rực rải rác và khuôn mặt trắng nõn, không nhịn được cúi xuống hôn nhẹ lên má cô, rồi thong thả đứng dậy.  

Từ phòng tắm đi ra, Vân Yến mở cửa kính ban công, tâm trạng hiếm hoi tốt, chống tay lên lan can, nghe vài tiếng chim hót.  

Mùa mưa sắp đến, sẽ khó nghe được âm thanh này.  

“Anh Vân, chào buổi sáng!”  

Nghiêm Nhất Thanh trên nóc xe đang tập chống đẩy, ngoảnh đầu thấy Vân Yến lầu hai, cười toe toét chào.  

Hôm qua, khi chờ họ ra ngoài, anh nghe nói anh Vân đã đưa cô Tô về trước.  

Chỉ là không biết vì sao, sắc mặt của hai người đó trông có vẻ hơi lạ. Hỏi Bạch Kiệt và mấy người kia, họ cũng chỉ tỏ ra ngơ ngác.  

Dù sao đi nữa, miễn là mọi người không sao là tốt rồi.  

Vân Yến ngoảnh đầu nhìn cô gái trên giường, xác nhận cô ấy chưa bị đánh thức, rồi mới quay sang khẽ gật đầu với Nghiêm Nhất Thanh.  

Thấy Nghiêm Nhất Thanh định mở miệng nói gì đó, Vân Yến khẽ nhíu mày, ngay lập tức xoay người đóng cửa ban công rồi bước trở lại phòng ngủ.  

Để lại vài chiếc lá rơi bị gió cuốn, xoay tròn mấy vòng.  

Nghiêm Nhất Thanh, còn chưa kịp mở lời: …  

Sao lại vô tình thế này chứ?  

---

Ánh sáng có phần chói mắt chiếu lên chiếc giường lớn mềm mại, càng làm nổi bật mái tóc dài màu rượu đỏ rực rỡ và quyến rũ.  

“Ưm.”  

Một âm thanh mềm mại vang lên, kéo dài theo động tác vươn vai của cô gái.  

Tô Ý mơ màng mở mắt, mãi đến khi dần thích nghi với độ sáng này mới chậm rãi ngồi dậy.  

[Chào buổi sáng, ký chủ!]

Giọng nói trẻ con quen thuộc vang lên đầy vui vẻ.  

Hiếm khi Tô Ý không đáp lại bằng câu “hệ thống rác rưởi”.  

Có lẽ ấn tượng về hệ thống trong giấc mơ quá sâu đậm, khiến Tô Ý hơi khó chấp nhận mà cảm thấy giọng nói của hệ thống nhà mình… vẫn khá là đáng yêu.  

Thật là, thẩm mỹ của cô bị kéo xuống thấp rồi…  

[Ký chủ, hôm nay lại là một ngày xinh đẹp nữa nha!]

Hôm nay hệ thống có chút bất thường. Tuy cô rất thích nghe những lời này, nhưng cứ thấy sao sao ấy.  

Cho đến khi đứng dậy, một lọn tóc đỏ rực rơi xuống trước ngực, Tô Ý đột nhiên giật mình.  

!!!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK