Biết Tô Ý định đến nhà máy thép, Tề Lai đề nghị có thể đi đường nhỏ phía cổng sau, sẽ tiết kiệm được kha khá thời gian.
Nhưng mà…
“Chị ơi, thật sự phải đi chỗ đó sao? Cảm giác đám người kia không dễ đối phó, lỡ gặp nguy hiểm thì sao?”
Đám người chặn đường hôm nay chắc chắn là cùng một giuộc với đám ở nhà máy thép, cậu ta không quên được bộ mặt tham lam của chúng.
“Nguy hiểm?”
Tô Ý nhìn chiếc xe được lau sạch sẽ, hài lòng cong cong khóe mắt, nghe giọng Tề Lai, hiếm hoi liếc thêm một cái.
Không sao, cô có A Yến mà.
“Chuẩn bị đi chưa?”
Bóng dáng cao lớn lạnh lùng tiến lên vài bước, để lại một mảng bóng râm trước mặt cô gái, cũng vừa khéo chắn tầm nhìn của Tề Lai.
Tề Lai đang hơi ngẩn ngơ lập tức tỉnh táo.
Anh rể cũng đi à.
Thế thì không sao, xin hãy bỏ qua sự tồn tại của cậu ta.
“Đi thôi, đi thôi.”
Tô Ý bước đôi giày da nhỏ nhắn, trực tiếp chiếm vị trí phía trước.
Hôm nay, cô nhất định sẽ tái hiện phong thái của bà Diệp.
Ngón tay mảnh mai nghịch ngợm cái đầu xe linh hoạt một chút, lông mày xinh đẹp khẽ nhíu lại, dừng một lát rồi ngẩng khuôn mặt nhỏ nhìn bạn trai đứng bên cạnh.
“A Yến, lên đi.”
Cô cần một điểm tựa an toàn.
“Được.”
Khóe môi lạnh lùng thoáng qua một nụ cười, Vân Yến nhìn chiếc xe nhỏ nhắn, nhấc chân dài ngồi vững vàng ở ghế sau.
Nói thế nào nhỉ?
Trai đẹp gái xinh rất đã mắt, chỉ tiếc chiếc xe không xứng.
Ba người một chó để lại trông theo chiếc xe máy rời đi từ cổng sau, không nói một lời.
“Các cậu yên tâm, trước khi anh Vân và cô Tô trở về, tôi sẽ trông nom các cậu.”
Lôi Du bước tới, nghiêm túc vỗ vai Lâu Thượng đứng gần nhất.
Anh sẽ không phụ sự tin tưởng của Vân Yến, huống chi mấy người này chưa có dị năng, anh chăm sóc thêm chút cũng chẳng sao.
Nhưng lúc này Lôi Du dường như chưa nhận ra mình sắp đối mặt với cái gì.
Thẩm Tinh Ngộ vốn quen canh gác, còn có tâm trạng khách sáo gật đầu với Lôi Du.
Vân Yến và Tô Ý chọn lúc này rời đi, chắc là muốn nhân lúc đám người còn chút thực lực kia đi vắng, đến sào huyệt của chúng càn quét một phen.
Nghe Tiểu Mục nói, hình như người đến không ít?
—
Con đường nhỏ phía cổng sau phẳng phiu sạch sẽ, không chút dấu vết bẩn thỉu, như vẫn giữ được sự yên bình trước tận thế.
Đường chỉ rộng hơn một mét, hai bên là đất lồi lõm cao thấp, xen vài cây thưa thớt, để lại bóng râm lốm đốm trên lối đi.
[Ký chủ, xuống dốc mà cô không giữ phanh tay à?]
Hệ thống nhìn chiếc xe máy lắc lư, vừa thở dài vừa nghiên cứu sách hướng dẫn lái xe.
Tô Ý chớp mắt: [Tay nào?]
Cô tưởng chạy loại xe nhỏ này không khó, nhưng sự thật chứng minh cái đầu xe này chẳng dễ điều khiển chút nào.
Nói là chạy cái biết liền mà?
Bà Diệp lừa người.
[Có khi nào là cả hai tay không?]
[...]
Cô gái ngồi phía trước lưng thẳng tắp, mái tóc dài buông sau gáy khẽ đung đưa theo động tác.
Trước đó, nhìn dáng vẻ tự tin của cô gái, Vân Yến thật sự nghĩ mình chỉ cần ngoan ngoãn ngồi sau là được.
“Thả lỏng chút, có anh đây, không sao đâu.”
Giọng trầm thấp vang lên sau tai, mang theo sự an ổn và đáng tin khó hiểu.
Giây tiếp theo, bàn tay trắng trẻo lộ gân xanh phủ lên đôi tay nhỏ đang nắm chặt tay lái, chậm rãi ổn định hướng xe.
Tô Ý chỉ cảm thấy vành tai hơi ngứa, đôi mắt tròn xoe đảo một vòng, cả người rúc vào lòng ngực phía sau, cái đầu nhỏ trực tiếp tựa lên vai rắn chắc.
“A Yến, anh ôm chặt vào.”