“Em gái Tô Ý, phòng trực có hai con thây ma, tiểu gia xử hết rồi. Cô muốn vào nghỉ chút không?”
Lâu Thượng từ phòng trực bước ra, vung con dao dính máu đen, đi về phía Tô Ý.
Không biết bao giờ anh Yến mới đến, nhưng họ cũng không thể đứng ngoài mãi.
“Nhưng hình như nơi này bị cướp sạch rồi, bên trong hơi bừa bộn.”
Đồ ăn thức uống chẳng còn gì.
“Ừm, chờ chút đã.”
Tô Ý nhìn Triệu Nhiễm mặc đồ thoải mái đứng cạnh, trầm ngâm.
“Triệu Nhiễm Nhiễm, cậu muốn vận động tí không?”
Triệu Nhiễm đang cúi lấy ô thỏ hồng từ xe: “?”
Tô Ý nhận ô từ tay cô, nghĩ vài giây rồi quăng lại xe, lấy ô trắng từ balo nhỏ.
[Huhu, ký chủ, cô ghét nó.]
Hệ thống tủi thân. Thỏ hồng không đẹp sao?
Nếu không, đổi thành thỏ trắng cũng được mà!
Tô Ý tự mở ô, chẳng thèm nghe hệ thống khóc lóc.
Cô không nghĩ đổi màu là sẽ hợp thẩm mỹ.
“Triệu Nhiễm Nhiễm, vườn bên kia có cây ăn quả.”
Ngón tay chỉ dãy nhà dân cạnh trạm xăng, nhìn qua thấy sân sau đa số trồng cây ăn quả.
Khác với người thích trồng hoa cỏ, dân nơi này chắc chuộng thứ thực dụng.
Tô Ý vừa nói, Triệu Nhiễm lập tức hiểu.
Tốt, không gian của cô cần giống cây mới.
“Được, đi thôi!”
Triệu Nhiễm phấn khích nắm chặt gậy sắt, háo hức.
Cửa của dãy nhà không sạch sẽ, còn vài vết bừa bãi khô cạn.
Dù không thấy thây ma, ai biết có bị nhốt trong nhà hay góc nào không.
“Tiểu gia đi với các cô!”
Sao để hai mỹ nữ đối mặt nguy hiểm chưa biết? Hắn tốt xấu gì cũng có chút bản lĩnh.
Tô Ý cầm ô, hài lòng gật đầu với sự tự giác của Lâu Thượng.
Thẩm Tinh Ngộ đứng thẳng, chậm rãi nói: “Vậy tôi…”
“Cậu trông xe đi!”
Lâu Thượng cầm dao, theo Tô Ý không ngoảnh lại.
Thẩm Tinh Ngộ: …
“Cô Tô.”
Nghiêm Nhất Thanh vừa xuống xe, thấy Tô Ý mấy người đi sang bên, vội gọi: “Mấy người đi đâu vậy?”
Họ chờ người hội họp, tốt nhất không nên tách ra.
“Không sao, lát họ sẽ về.”
Thẩm Tinh Ngộ mặt vô cảm kéo chú chó bị kẹt trong nước ra, vỗ đầu, nó chạy theo mấy người phía trước.
Hắn liếc mấy người xuống xe sau, bình tĩnh cầm can dầu.
Bộ dạng điềm nhiên như chẳng phải bị bỏ lại, mà là phụ huynh dung túng đám trẻ.
Nghiêm Nhất Thanh & Đàm Tử Húc: …Anh chắc chứ?
---
“A Ý, cây này có quả, tôi biết, là cây bích đào. Nhưng đám xanh mướt kia, cây nào là cây ăn quả?”
Trong thành phố chỉ thấy trái cây, ai biết cây ra quả trông thế nào?
Ba người đứng trong vườn, nhìn đám cây khác nhau, im lặng.
Ngoài một cây bích đào có quả, còn lại năm sáu cây đều xanh um.
Tô Ý ngẩng đầu nhìn một vòng, giọng uể oải: “Kệ đi, thu hết vào.”
Triệu Nhiễm gật đầu mạnh, ngón tay thon vừa chạm cây bích đào đang mùa quả, chớp mắt chỉ còn cái hố lớn.