Giọng nữ kiêu kỳ ra lệnh đầy tự nhiên.
[Ký chủ…] Cô quên ai là người đề nghị chạy xe máy à?
[Tôi đang học mà!] Tay cô còn chưa buông, chẳng phải vẫn nắm tay lái sao?
Bàn tay lớn đặt trên vòng eo mềm mại vô thức kéo người vào lòng, thân hình nhỏ nhắn như hoàn toàn nằm gọn trong ngực người đàn ông.
Vân Yến bất đắc dĩ mà luyến tiếc thở dài một tiếng.
“A! Tránh ra, tránh ra!”
“Reng reng reng.”
Tiếng hét khàn khàn hòa lẫn với âm thanh chuông xe đạp cũ kỹ vang lên cùng lúc.
Vân Yến khẽ nheo mắt, vững vàng dừng xe máy trên con đường nhỏ.
Còn chiếc xe đạp lao tới đối diện thì lăn một vòng, ngã thẳng vào bùn đất bên đường, người đàn ông điều khiển xe còn được tặng thêm một mái tóc đầy “cảm giác tự nhiên”.
“Mẹ kiếp, gió gì thế này!”
“Tụi mày có mắt không, không biết ông đây…”
Trương Bình nhổ một miệng cỏ dại, chửi bới đứng dậy.
Nếu không phải vì ngủ quên mà lỡ lệnh tập hợp của lão đại, gã cũng chẳng cần đi đường tắt để đuổi theo.
Quan trọng là còn gặp hai kẻ không có mắt dám chắn đường!
Nhưng vừa ngẩng lên, lời chửi chưa dứt của Trương Bình nghẹn lại, đôi mắt ti hí trợn to.
Mẹ kiếp, cô gái này trông thật non mềm, thật đẹp, đẹp hơn cả mấy cô trong nhà máy và mấy cô bị cướp về!
Gã đàn ông này cũng đẹp trai, chỉ là tay chân dài thế này, có vẻ gã không hạ nổi một mình.
Tô Ý liếc qua gã đàn ông đầy bùn đất, da dẻ vàng khè, nhíu mày rúc sâu hơn vào lòng bạn trai.
Thật xấu.
Đặc biệt là cả người đầy bùn, cô thật sự sợ không cẩn thận sẽ bị hất lên người mình.
“Tiểu mỹ… khụ, hai người định đến nương tựa khu an toàn của bọn tôi sao? Nói thật, trong vòng mười dặm tám thôn, khu an toàn của bọn tôi là lớn nhất, bọn tôi có người có năng lực đặc biệt, đảm bảo an toàn nhất…”
Đôi mắt hạt đậu quét qua cặp nam nữ khí chất bất phàm trước mặt, Trương Bình vừa nãy còn tức giận giờ cười tươi như hoa cúc, nếp nhăn đầy mặt.
Chỉ cần lừa được cô gái xinh đẹp này về cho lão đại, đừng nói là bỏ qua hình phạt vì hôm nay gã vắng mặt, thậm chí thưởng thêm chút đồ cũng không phải không thể.
Dù sao, cô gái xinh đẹp thế này gã mới thấy lần đầu.
“Ngoài kia quái vật nhiều thế, hai người mà bỏ lỡ chúng tôi thì không còn chỗ nào nữa đâu.”
Vân Yến khẽ nghiêng người chắn ánh mắt tinh ranh và thèm thuồng của gã, đôi mắt mực đen âm trầm nửa khép, như đang cân nhắc đề nghị của gã.
Chỉ là đầu ngón tay ẩn giấu chậm rãi xoa xoa vài cái.
Trương Bình rất tự tin.
Năng lực của lão đại bọn gã, không phải ai cũng có!
“Lão đại bọn tôi có thân thể kim cương bất bại, đánh quái vật chỉ cần động ngón tay, hai người mà theo lão đại bọn tôi, đảm bảo ăn ngon uống sướng, không thiệt đâu.”
Tô Ý khẽ động bàn tay nhỏ bị bao bọc trong lòng bàn tay lớn, nghiêng đầu nhìn gã đàn ông đang đắc ý.
“Vậy anh dẫn đường đi!”
Dẫn đường xong, cô sẽ g.i.ế.t gã.
Giọng ngọt ngào suýt làm Trương Bình lạc mất phương hướng.
Cô gái xinh đẹp này giọng thật mê hoặc, mà cũng dễ lừa thật.
Dựng xe đạp lên, Trương Bình xoay đầu trèo lên yên xe, “Đi theo tôi, tôi dẫn hai người vào.”
Hê hê, gã như thấy phần thưởng của lão đại đang vẫy gọi.
Tưởng gã đàn ông này khó đối phó, ai ngờ cuối cùng vẫn là cô gái đầu óc đơn giản.
Nhưng không sao, đẹp là được.