Vân Yến ấn nhẹ thái dương, không nói gì, ánh mắt chuyển sang bụi cây phía bên kia.
Từ bên ngoài chui vào à! Đúng là biết chọn thời cơ.
Tô Ý mắt lưỡi liềm cười, lặng lẽ nới lỏng bàn tay đang nắm chặt viên gạch trong túi xách, suy nghĩ một chút rồi lại ném viên gạch trở lại túi hệ thống.
Cô giơ tay vỗ nhẹ vào vai Triệu Nhiễm vẫn chưa hoàn hồn, đầu ngón tay mềm mại thò ra từ lớp băng quấn khẽ mơn man ngón út thon dài của cô gái.
"Cậu..."
“Triệu Nhiễm Nhiễm, lúc nãy rất là đỉnh đó! Cứ thế mà phát huy nhé."
Giọng nói nhẹ nhàng đầy khích lệ khiến Triệu Nhiễm cúi xuống, khóe mắt chợt cay cay. Thì ra khi sợ hãi có người an ủi, tốt biết bao.
Cô phải nhanh chóng thích ứng với tình huống này, ngay cả Tô Ý còn không hoảng loạn, cô cũng không thể sợ hãi.
"Không sao chứ?"
Lâu Thượng và Thẩm Tinh Ngộ, vừa xử lý xong mấy con zombie đuổi sát phía sau, vội vàng chạy tới kiểm tra tình hình.
"Tất nhiên là tôi không sao rồi!"
Tô Ý đứng bên cạnh Triệu Nhiễm, nhẹ nhàng giơ chiếc ô nhỏ lên, tạo thành bóng râm che chở dưới chân hai cô gái.
"Cơ mà Lâu Thượng này, anh không ổn rồi!"
"?"
Ai không ổn?
Lâu Thượng trợn tròn mắt nhìn cô gái đang ngẩng cao cằm. Em gái Tô Ý dám nói anh không ổn!
"Hoa trắng của anh hết tác dụng rồi này, trước sau chỉ khoảng bảy tám phút thôi. Thời gian bảo vệ của dị năng quá ngắn, anh nên mau mau nâng cấp đi!"
Lâu Thượng: "......"
Anh thật sự chưa từng nghĩ dị năng của mình lại có giới hạn thời gian.
Lúc ra khỏi nhà bị Tô Ý ngắt mất bông hoa, anh đã không thể tạo ra bông thứ hai nữa, khiến anh phiền não mãi.
Giờ nhìn lại, không những anh chỉ tạo được một bông, mà thời gian hiệu lực còn vỏn vẹn bảy tám phút!
Dưới ánh nắng, mái tóc đỏ rực rỡ của anh bỗng trở nên ủ rũ. Tiêu rồi, Lâu tiểu gia ta hình như thật sự không ổn...
Những ngón tay thon dài khẽ động đậy, mặt đất phẳng lì bỗng mọc lên bốn năm dây leo cỡ cổ tay, quấn chặt lũ zombie đang chất đống bên ngoài hàng rào, xé nát từng khúc.
Chẳng mấy chốc, bên ngoài cửa chỉ còn lại đống chi thể không nguyên vẹn.
"Anh Yến đỉnh quá! Rốt cuộc làm thế nào vậy?"
Lâu Thượng tròn mắt kinh ngạc.
Hóa ra lúc trước trói anh đã là nương tay lắm rồi!
Đợi đến trung tâm thương mại, nhất định phải bái sư học nghề!
Nhìn cô ký chủ nhảy lò cò tránh xác chết, cố tìm chỗ sạch sẽ để đặt chân, hệ thống hiện lên một chuỗi mã loạn.
Ai lại có chủ nhân kén chọn ưa sạch sẽ trong ngày tận thế thế này chứ!
"A Yến giỏi quá! Lần sau nhớ đừng làm đẫm máu thế, em suýt không tìm được chỗ nào sạch để bước nữa đây này!"
Đôi giày trắng tinh không tránh khỏi vương chút bẩn, Tô Ý mím môi, ánh mắt mang chút oán trách nhìn bóng lưng thanh lãnh phía trước.
Lâu Thượng & Thẩm Tinh Ngộ: ......
Anh Yến dùng sức nhiều thế để dọn zombie, sao còn rảnh chú ý để lại chỗ sạch?
Vân Yến sắc mặt không đổi, khó đoán có nghe thấy lời cô gái sau lưng hay không.
Chỉ là trong đống xác tanh bành tiếp theo, xuất hiện thêm một lối đi phẳng rộng bằng một người...
Lâu Thượng:"Thì ra là tôi thừa thãi quá......"
Ra khỏi cổng đông khu dân cư, khoảng cách đến trung tâm thương mại gần nhất chỉ mất hơn mười phút đi bộ.
“Hình như có người đang bám theo phía sau chúng ta."
Vừa băng qua con đường ngổn ngang xác xe, Thẩm Tinh Ngộ đi cuối đoàn bất ngờ lên tiếng.
Chú chó Border Collie vốn im lặng từ lúc xuất phát bỗng trở nên bồn chồn, không ngừng gầm gừ nhỏ về phía một hướng nào đó.
Rõ ràng, nơi này không chỉ có họ.
“Ai đó! Lén lút theo sau muốn hưởng lợi từ công lao của gia gia ta à?"
Một nhát chém dứt khoát xuyên qua đôi móng xanh lè thò ra từ chiếc xe bên cạnh, Lâu Thượng giận dữ quét mắt nhìn quanh.
Nhưng ngoài những bóng người xiêu vẹo đang lảo đảo, không có ai khác xuất hiện.
“Lũ hèn nhát này, không chịu ra tay thì thôi, đến mặt cũng không dám lộ. Chắc chắn là thấy chúng ta vất vả tiêu diệt đám zombie nên muốn theo sau kiếm chút lợi."
Thẩm Tinh Ngộ nhẹ nhàng xoa đầu chú chó, im lặng không nói.
Khó mà biết được nhóm người này đã bám theo họ từ lúc nào.