“Được chứ!”
Tô Ý ngoan ngoãn gật đầu, không để tâm là đi lấy bây giờ hay lát nữa quay lại.
Dù sao kết quả cũng như nhau.
Trong chiếc xe đã được độ lại dẫn đầu.
Lôi Du mặt không cảm xúc từ chối viên thuốc say xe mà đồng đội đưa tới.
“Được rồi, tôi nói lại lần nữa, tôi không say xe, lần này là ngoài ý muốn.”
Anh cũng không biết cơn đau đầu kỳ lạ này là từ đâu mà có.
Dù sao vẫn phải cảm ơn Tiêu Từ, nhờ cô ấy mà cơn đau đầu của anh đã dịu đi nhiều.
Nghiêm Nhất Thanh vẫn có chút lo lắng, “Đội trưởng, mặt anh giờ vẫn trắng bệch.”
“Lúc xuống xe anh còn nôn nữa.”
Đàm Tử Húc cũng gật đầu phụ họa, dù họ không tin lời Vân Yến nói, vì thực lực của đội trưởng họ đều rõ, nhưng triệu chứng sau đó của đội trưởng lại khiến họ không thể không tin.
Thậm chí Tiêu Từ còn nói khả năng cao là di chứng say xe.
Lôi Du khó lòng biện bạch, nghiêm mặt: “…”
Không thể nào!
Không uống thuốc say xe là giới hạn cuối cùng của anh.
“À đúng rồi, chuyện của Tiểu Lâm mọi người lấy đó làm bài học, chúng ta phải đặt nhiệm vụ lên hàng đầu. Bây giờ không còn như trước tận thế nữa, tất cả mở to mắt ra cho tôi!”
Giọng nói trầm thấp vang lên đầy uy lực.
Mấy người trong xe lập tức nghiêm túc, Thạch Lâm ngồi cuối cũng có chút áy náy.
Lôi Du nghiêm túc ho khan hai tiếng, một đội trưởng như anh mà không trị được mấy người này sao?
“Đội trưởng.”
“Cầu gãy rồi.”
Bạch Kiệt ngồi phía trước lái xe, chậm rãi mở miệng.
Lôi Du đã sớm nhìn thấy, cầm bộ đàm thông báo trước cho mấy người phía sau.
“Chú ý, cầu phía trước không qua được.”
Trên mặt sông rộng hơn chục mét, nổi lềnh bềnh đủ thứ cành cây, đồ linh tinh cùng vài t.h.i t.h.ể thây ma thỉnh thoảng trồi lên.
Mặt cầu bê tông bắc qua sông dài bị sụp từ giữa, bên cạnh cầu còn thấy vài thanh thép và đất đá vụn.
Đầu cầu chất đầy những thân cây to bằng bắp đùi người lớn và đá lớn nhỏ, rõ ràng là cố ý chặn lại.
“Đội trưởng, chúng ta vòng qua đường nào?”
Thông thường, con sông này hẳn không chỉ có một cây cầu.
Lôi Du nhìn tấm bản đồ trong tay, suy nghĩ một lúc, nhưng bản đồ này không phải chi tiết khu vực, đánh dấu cũng không đầy đủ.
“Đội trưởng Lôi, thượng lưu có đi được không?”
Giọng nói lạnh nhạt của Vân Yến truyền qua bộ đàm, nhưng không hiểu sao lại khiến người ta cảm thấy đáng tin.
Lôi Du nhìn Bạch Kiệt gật đầu ra hiệu.
Vậy thì thượng lưu.
“Vù vù.”
Chưa kịp để Bạch Kiệt đạp ga, một âm thanh chói tai đột ngột vang lên từ hướng thượng lưu, ngày càng gần.
Kèm theo là tiếng gào rú chồng chất.
“Đội trưởng, là thây ma đúng không!”
Nghiêm Nhất Thanh áp sát cửa kính xe, giác quan nhạy bén hơn mấy người kia, tiếng gào hỗn loạn này chẳng phải là tiếng thây ma sao!
Nhưng hình như còn xen lẫn vài âm thanh lạ lẫm.
Lôi Du ánh mắt trầm xuống, ngón tay chỉ một cái, ra hiệu cho Bạch Kiệt chuẩn bị sẵn sàng rút lui xuống hạ lưu bất cứ lúc nào.
“Mọi người chuẩn bị, tình huống thượng lưu có vẻ không ổn.”
Nếu số lượng quá đông, họ chỉ có thể đi hạ lưu.
“Đù đù.”
“Bíp bíp.”
Qua một khúc cua, một chiếc xe máy màu hồng nhỏ nhắn “vù vù” lao thẳng xuống hạ lưu.
Nhưng vì xe quá nhỏ, chở ba người nên có vẻ quá tải, từ xa nhìn lại, cứ ngỡ chiếc xe máy sắp bị đè bẹp.
Nghiêm Nhất Thanh kinh ngạc mở to mắt.
Chất lượng xe này đỉnh thật.
“A a a! Tề "gà", mày có được không đấy!”
Gã con trai nặng chừng hai trăm cân ngồi ở ghế sau xe máy, miệng há to gào thét như ma quỷ.
Phía sau gã, lờ mờ thấy một đám quái vật gào rú đông nghịt.
Gã trai bị gọi là Tề "gà", tóc mái bị thổi dựng đứng, tay vặn ga hết cỡ.
“Đừng ồn, nhanh lắm rồi!”
Còn cô gái nhỏ bé tội nghiệp chen chúc ở chỗ để chân thì mặt mũi trắng bệch vì sợ.
Có lẽ nhìn thấy vài chiếc xe lớn dừng ở đầu cầu, gã trai điều khiển xe máy hét lớn từ xa.
“Mấy người ngây ra đó làm gì, chạy xuống đi!”
Không thấy đằng sau m.ô.n.g họ là cả một đàn thây ma sao?
À, thật ra lực lượng chính của đội là lợn thây ma, bò thây ma, dê thây ma các kiểu.
Nhìn bóng hồng nhỏ vụt qua, Lôi Du lập tức ra hiệu cho Bạch Kiệt bám theo.
Nghe tiếng thì chắc là rắc rối to.
Vì không chỉ tiếng gào rú hỗn loạn, mà còn có cả âm thanh mặt đất rung chuyển.
Có vẻ hoặc là thây ma quá đông, hoặc có con to xác.
“Mọi người rẽ phải xuống hạ lưu, nhanh!”
Giọng nói quyết đoán của Lôi Du vang lên từ bộ đàm trong lòng bàn tay trắng trẻo.
Tô Ý nghiêng đầu suy nghĩ, à, cô cảm thấy hình như lại sắp gặp thứ gì đó xấu xí rồi.
Chậc, không vui.