Mục lục
Xuyên Thành Nữ Phụ Xinh Đẹp Trong Truyện Mạt Thế, Được Nam Chính Cưng Chiều Đến Nghiện
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhấp một ngụm, Tô Ý hài lòng nheo mắt, chậm rãi uống cạn cốc nước trong.  

Hệ thống định ngăn, lại lặng lẽ ngậm miệng.  

Tốt lắm, ký chủ muốn tối ngủ ngon, phải tiêu hao thể lực gấp đôi…  

Thấy A Ý uống hết nước suối cô mang đến, Triệu Nhiễm thỏa mãn vô cùng. Quả nhiên, A Ý không thể thiếu cô.  

“A Ý thấy thế nào?”  

“Ừ, ngon lắm, cô thêm đường à?” Tô Ý tỉnh lại, gật đầu. Cô thích lắm.  

Triệu Nhiễm ghé sát Tô Ý, hạ giọng: “Đây là nước suối linh tuyền! Mới phát hiện nó thay đổi.”

Bất ngờ, ánh mắt Tô Ý rơi vào đường cong kiêu hãnh lộ ra khi Triệu Nhiễm cúi người.

“Ồ, tốt…”
Mềm…
Trông mềm lắm…

Chớp mắt, Tô Ý ngẩng nhìn ngũ quan diễm lệ của Triệu Nhiễm, lần nữa tán thưởng gu thẩm mỹ của mình.
Da đẹp người đẹp, thật bổ mắt.
Khoan, cô vừa uống cả cốc nước suối linh tuyền giúp tỉnh táo, tràn đầy năng lượng?!

Đôi mắt vừa lóe sáng lập tức xịu xuống.

Tô Ý c.h.ế.t lặng. Có môn thể thao nào vừa nằm lười vừa tiêu hao năng lượng không?

“A Ý, cậu sao thế?”

Tô Ý liếc Triệu Nhiễm, lặng lẽ quay lưng, im lặng buồn bã.

Cô tính sai rồi, để cô tự thương thân một chút.

“Thả lỏng đi, tôi không có ý xấu.”

“Tôi có thể gặp đội trưởng các anh không?”

Ngoài cửa, Cố Phàm Sâm vì vết thương nên mặc áo phông trắng rộng rãi, khí chất lười biếng lại ẩn chứa vẻ ngạo mạn chẳng chút lạc lõng.

Lôi Du nghe giọng có phần quen, sắc mặt lập tức nghiêm nghị.

“Cảnh Minh, ngoài kia là ai?”

Lý Cảnh Minh cảnh giác quan sát đám người ngoài cửa, ngoảnh đầu đáp Lôi Du:

“Đội trưởng, họ tìm anh.”

Giọng trầm khàn không dễ nghe, nhưng đầy uy nghiêm và vững chãi. Triệu Nhiễm bất giác ngẩng nhìn thêm cái.

Lôi Du liếc Vân Yến đang trầm tư, nghĩ ngợi một lát, đứng dậy ra cửa.

Theo sát sau là Nghiêm Nhất Thanh, dao găm gài bên hông.

“Đệt, là cái thằng rùa nhà mày!”
Thấy Cố Phàm Sâm, Nghiêm Nhất Thanh rút dao, mặt đầy tức giận chửi một câu.

Họ còn chưa tính sổ, hắn lại tự mò tới!

Cố Phàm Sâm bình tĩnh nhìn Lôi Du im lặng, khóe môi bất chợt cong lên nụ cười nhạt.

“Đội trưởng Lôi, tôi đến xin lỗi. Chuyện hôm nay, xin lỗi, tôi không muốn đối địch với các anh.”

Nghiêm Nhất Thanh đứng cạnh Lôi Du, tay nắm chặt chẳng chút thả lỏng: “Trước bắn lén đội trưởng bọn tao mà bây giờ lại xin lỗi, sợ là có ý đồ khác!”

Anh chẳng tin loại người này vô cớ chịu xin lỗi.

Nghe thủ phạm bắn bị thương đội trưởng đứng ngay ngoài cửa, mấy người trong đội nhanh chóng ra cửa đề phòng:

“Anh tìm tôi làm gì?”

Ánh mắt Lôi Du trầm xuống, nhìn Cố Phàm Sâm trên bậc thềm, cùng mấy thùng lớn sau lưng hắn.

Vài thùng cố ý để lộ góc, cho thấy bên trong là thực phẩm.

Nhưng họ rõ ràng vừa nãy còn căng như dây đàn.

Kẻ địch chẳng phải bạn.

“Đừng căng thẳng thế chứ!”

“Đã bảo đến đền tội xin lỗi, dĩ nhiên còn cảm ơn.”

Cảm ơn?

Lôi Du nhíu mày. Cảm ơn gì?

“Tôi là Cố Phàm Sâm.”

“Trong đội các anh có đứa bé tên Cố Tử Diệu, là em trai tôi.”

Cố Phàm Thâm nghiêng đầu thở nhẹ, giọng hiếm hoi nghiêm túc:

“Mới biết em trai tôi ở chỗ các anh, các anh cứu nó, tôi rất cảm kích.

Chuyện trước là hiểu lầm, xin lỗi. Đại ân không nói suông, số vật tư này…”

“Ai nói đại ân không cần cảm ơn?”

Chưa nói hết, một giọng nữ mềm mại bất ngờ cắt ngang.

Âm thanh trong trẻo mang chút quyến rũ, pha chút kiêu ngạo không cho cự tuyệt.

Cố Phàm Sâm khẽ nheo mắt, hình như từng nghe giọng này đâu đó.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK