Trên bờ đê, bốn chiếc xe hơi và một chiếc xe máy màu hồng lao nhanh vài cây số, cho đến khi đám thây ma phía sau bị bỏ lại không còn dấu vết.
Từ nhà máy thép Phú An đi xuống là một nhà máy dệt đã đóng cửa, hai nơi cách nhau không quá gần, ít nhất cũng phải ba bốn cây số.
Xe vừa vào trong cổng nhà máy, Lôi Du dẫn đầu bước xuống, vài nhát dao gọn gàng xử lý ba bốn con thây ma bị tiếng động thu hút.
“Tiểu Đàm, Tiểu Lâm, đi đóng cổng chính lại, những người khác theo tôi kiểm tra xung quanh xem có nguy hiểm gì không.”
Lôi Du nắm chặt con dao găm, thần sắc trầm ổn. Dù nơi này trông có vẻ yên bình, nhưng vẫn không được chủ quan.
Ba người vào sau cùng trông khá nhếch nhác, nổi bật nhất là tóc và quần áo dính đầy đất bụi.
“Tề “gà”, mấy người này nhìn có cảm giác an toàn ghê!”
Thằng nhóc mũm mĩm bám sau lưng gã trai nhìn động tác gọn gàng của Lôi Du và mấy người khác, thở phào nhẹ nhõm.
Nhìn xem, một thân chính khí, toàn thân vũ trang, cơ bắp hoàn hảo…
Gã trai được gọi là Tề “gà” huých cùi chỏ ra sau, trúng ngay bụng thằng nhóc mũm mĩm.
“Chung Béo, mày tránh ra cho tao!”
Không biết mình nặng bao nhiêu à? Suýt đè chết người rồi!
Dừng xe xong, gã trai gầy gò mới đưa tay kéo cô gái đang co ro phía trước, “Tiểu Mạn, em ổn không?”
Cô gái tóc tai rối bù, run rẩy phun ra một miệng đầy tóc.
Rồi mới lắp bắp thốt ra ba chữ, “Không… ổn lắm…”
Giờ nghĩ lại chuyện suýt bị lợn ăn thịt, cô vẫn không kìm được mà run lẩy bẩy.
“Giờ tạm thời không sao rồi, hai người nghỉ một chút đi! Tao qua chào hỏi mấy người kia cái đã.”
Nhìn qua thì đội này có vẻ dễ gần hơn.
Ít nhất là tốt hơn đám cướp đường hung ác vừa rồi…
Trong đội Lôi Du, ngoài Lý Cảnh Minh và Tiêu Từ ở lại canh xe, giáo sư Trịnh và Đồng Thất Thất dẫn theo đứa trẻ vẫn ở trong xe không ra mặt, những người khác đều đi tuần tra xung quanh.
Nhờ có Lôi Du và mấy người ra sức, Tô Ý và Vân Yến gần như chẳng cần làm gì.
[Ký chủ, xung quanh rất an toàn, không có thây ma.]
Hệ thống kịp thời báo cáo.
Nhưng lời nói giọng sữa vừa dứt, một tiếng gào chấn động trời đất đột nhiên vang lên.
“A a a a!”
Tề Lai vừa đi được vài bước đã bị “tình bạn nặng nề” bất ngờ đè cong lưng, “bịch” một tiếng, quỳ thẳng hai đầu gối xuống đất.
Nếu không phải thằng nhóc béo bám lên lưng đủ nặng, có khi gã còn trượt thêm một đoạn nữa.
“Chung! Béo!”
Tề Lai nghiến răng, một tay đỡ eo, một tay chống đất.
Lại thế nữa, tên này thật sự chịu không nổi!