Lâu Thượng khoanh tay trước ngực, tay vẫn ôm thanh đao, liếc nhìn từ trên xuống dưới mấy người vừa đi tới.
"Trốn khéo thật đấy."
Lâu Thượng không hẳn là ghét người khác đi theo sau lưng.
Nhưng vừa không chịu ra mặt giúp đỡ, vừa không dám lộ diện, giờ lại còn dám trợn mắt nhìn họ một cách đường hoàng – nhìn ai cũng thấy bực.
"Bác ơi, chúng cháu không quen mấy người này đâu."
Ai lại muốn làm quen với loại người này chứ? Tự chuốc phiền vào thân hay sao?
"Gâu gâu!"
Chú chó Border Collie vốn đang ngoan ngoãn dựa vào Thẩm Tinh Ngộ bỗng trở nên bồn chồn, liên tục cọ cọ vào ống quần anh.
Thậm chí còn gầm gừ nhẹ cảnh báo mấy người vừa đi vào.
Thẩm Tinh Ngộ lạnh lùng liếc nhìn nhóm người đối diện, thầm nghĩ: “Hễ họ đến gần, Tiểu Mục lại cảnh giác cao độ... Có điều gì không ổn sao?"
"Tô Ý, hình như cô gái kia cứ nhìn chằm chằm vào cậu, hai người quen nhau à?"
Triệu Nhiễm đứng cạnh Tô Ý cũng bị ánh mắt không rời của cô gái trẻ đối diện làm cho khó chịu.
Muốn lờ đi cũng không được, cảm giác như có kiến bò khắp người.
Tô Ý lúc này trông uể oải, mặt mày ủ rũ.
Nghe thấy tiếng Triệu Nhiễm, cô từ từ ngẩng mắt nhìn lại nhóm người vừa xông vào.
“Không quen.”
Chưa từng gặp, không có ấn tượng, càng không có quan hệ gì.
Quay đầu lại, cô chẳng chút bận tâm thu mình vào lòng Vân Yến, trán mềm mại áp vào ngực anh mà rên rỉ: “A Yến, giày trắng của em bị bẩn rồi..."
Không chỉ giày trắng bị bẩn, hệ thống còn bắt cô vào nhà vệ sinh nam...
Cả hai đều là những thứ cô cực kỳ không thích.
Tâm trạng không vui, cần phải có thứ gì đó dễ chịu để an ủi.
Ví dụ như Vân Yến - người có ngoại hình quá ư là ưa nhìn.
Vương Vinh Xương và Lý An càng thêm kinh ngạc, hai người đối mặt nhau tròn mắt há hốc mồm.
Cô bé xinh xắn này chẳng lẽ là người yêu của cậu em? Hai người này tính cách cách biệt cũng lớn quá!
“Thì thay đi."
Người đàn ông với ánh mắt tối sầm khẽ nhíu mày, đưa một ngón tay lạnh lẽo chống lên trán cô gái, không chút khách khí đẩy ra.
Cảm giác mềm mại từ đầu ngón tay truyền đến khiến Vân Yến khó chịu thu tay lại.
Ánh mắt lướt qua đôi giày đã dính vết bẩn, nổi bật lên giữa làn da trắng muốt nơi cổ chân.
Thôi được, tầng trên dường như còn vài cửa hàng giày nữ nguyên vẹn...
Bị Vân Yến đẩy ra khỏi lòng, Tô Ý bĩu môi. Cô chỉ muốn được an ủi bởi thứ gì đó xinh đẹp thôi mà.
Không cho ôm thì thôi, cô đâu phải chỉ có mỗi một mỹ nhân này.
Hậm hực, Tô Ý quay sang ôm chặt lấy eo Triệu Nhiễm, quay lưng về phía Vân Yến.
Mà nói thật nhé, mỹ nhân này toát ra mùi hương dịu nhẹ, lại còn có cái eo mềm mại, thon thả này...
Tô Ý cảm thấy mình lại tràn đầy năng lượng.
Quả nhiên, chỉ có những thứ xinh đẹp mới khiến tâm trạng cô vui vẻ được!
Triệu Nhiễm bị Tô Ý ôm đột ngột, suýt nữa thì đã mềm nhũn cả người.
Cô lớn lên tới giờ chưa từng bị con gái ôm kiểu này bao giờ, bình thường con gái với nhau hay thế này sao?
Tô Ý ngày trước đâu có tỏ ra thích dính người thế này!
"Tô... Tô Ý, cậu… hay là cậu buông ra trước đi?"
Cái eo này chịu không nổi đâu!
"Triệu Nhiễm Nhiễm, cậu gọi tôi một tiếng 'A Ý' đi."
Ngẩng đầu nhìn Triệu Nhiễm, Tô Ý đột ngột lên tiếng. Đôi mắt hạnh đen láy của cô khiến Triệu Nhiễm không thể nào từ chối.
Thôi chịu, Tô Ý giống hệt con búp bê cô thích nhất hồi nhỏ.
Triệu Nhiễm lấy tay che mặt, sao trước giờ không phát hiện ra Tô Ý lại có thể làm biểu cảm khiến lòng người mềm nhũn thế này.
"A Ý?"
"Tôi đây."
Tâm trạng Tô Ý lập tức phấn chấn, cười đến mắt cong thành vầng trăng khuyết.
Nghe hay quá, thật sự rất hay.
Cùng là gọi "A Ý", nhưng giọng Triệu Nhiễm nghe hay hơn con robot xinh đẹp ở nhà cô nhiều!
Hệ thống lại ngồi thu lu trong góc.
Niềm vui của ký chủ nhà nó thật đơn giản...
Vân Yến nhìn cô gái đã rời xa mình, vẫn giữ nguyên tư thế đẩy, người hơi đơ cứng.
"Mấy người đó tùy các người xử lý."
Thu lại ngón tay, giọng nam trầm khàn thoáng chút bất mãn. Có cho họ vào hay không liên quan gì đến cậu, đằng nào cũng chỉ là người lạ.