Khu vực nuôi hơn chục con hươu sao rộng rãi và tinh xảo.
Vòng qua hàng rào trông đã đắt đỏ, có thể thấy phía trước là thảm cỏ xanh được chăm sóc gọn gàng, cùng biệt thự xa hoa dành riêng cho hươu sao.
Chỉ là giờ đây, khu vực thiết kế tinh tế đã biến thành nơi bày thịt ngon lành nằm ngay ngắn.
Ngoài mùi m.á.u tươi đầy đất hơi nồng, Tô Ý vẫn rất hài lòng.
Đao pháp của A Yến nhà cô không tệ, nhìn mấy con hươu sao được cắt gọn gàng, sườn hươu, chân hươu, lưng hươu…
Ừ, chỉ có một điểm kỳ lạ.
[Ký chủ, không phải đều ở đây sao? Kỳ lạ gì chứ?]
Hệ thống lăn một vòng, vung đôi chân ảo giống mầm đậu xanh, đạp đạp.
Nó phải đặt mục tiêu nhỏ, tích đủ một tỷ điểm để đổi cơ thể! Ngày tháng nhìn được mà không ăn được khổ quá!
Tô Ý liếc quả cầu sáng trong đầu, khuyến khích qua loa:
[Vậy cố lên, hoàn thành vài chục vạn nhiệm vụ tiểu thế giới là được.]
[...] Đỡ nó dậy, nó còn làm được!
Tô Ý quay đầu nhìn Vân Yến tay vung gió, thuần thục phân cắt một con hươu sao không biết từ xó nào chạy ra, khó hiểu.
“A Yến, anh có thấy pín hươu (d.ư.ơ.n.g v.ậ.t hươu) không? Sao ở đây chẳng có cái nào?”
Chẳng phải nói thứ đó đại bổ sao? Không có cái nào thì cô lấy gì bồi bổ cho A Yến?
Chẳng lẽ Cố Phàm Sâm đã thiến hết hươu sao nhà hắn?
Đúng là làm chuyện không phải người làm ra.
Cách vài bước, bóng dáng thanh tú khựng lại, lưỡi gió lệch hướng, chém đôi con hươu sao đã mất tri giác.
…
“A Yến?”
Đừng làm hỏng thịt của cô chứ!
“Không cần.”
“?”
“Thứ đó không cần.” Giọng lạnh lùng mang chút không tự nhiên khó nhận ra.
Tô Ý nheo mắt, không so đo nữa. Không cần thì thôi, đừng hủy thịt cô là quan trọng nhất.
Dòng nước trong vắt chảy qua từng khối thịt, cuốn đi máu và bụi bẩn chưa tan.
Đến khi sạch sẽ, Tô Ý giơ tay cất vào không gian.
Vì mấy thứ này, cô đặc biệt dành một góc trong không gian để chứa đấy.
[Ký chủ, ngoài cổng có người, còn có vài phản ứng yếu ớt của thây ma.]
Nghe hệ thống nhắc, Tô Ý dừng tay: [Thây ma rắn nước đúng không?]
Phản ứng yếu?
Thứ khiến nữ chính sợ đến kêu la, dù chỉ là biến dị cấp một, cũng không nên yếu thế này chứ?
Bên kia, Vân Yến kịp thời chỉnh lại khối thịt cắt xong, ngẩng đầu nhìn ra phía cổng.
Đáy mắt như mực đen ánh lên tia nguy hiểm, như xoáy nước ẩn dưới đáy biển.
[Đại Nga có tội, trong đầu chỉ có thứ này—(๑_๑)]
“Tô Ý.”
“Tôi ra ngoài một lát.”
Nhìn cô gái dưới bóng cây, Vân Yến mím môi, lời nói bình tĩnh xen chút kìm nén u ám.
Đã đến, cũng đỡ phải đi tìm.
Tô Ý ngẩng đầu khỏi màn nước, thờ ơ gật đầu.