Mục lục
Xuyên Thành Nữ Phụ Xinh Đẹp Trong Truyện Mạt Thế, Được Nam Chính Cưng Chiều Đến Nghiện
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mùi máu tanh chính là tín hiệu dẫn đường mạnh nhất.  

_____________

"Đã tìm thấy thiếu gia chưa?"

A Tứ - vệ sĩ áo đen đang nắm chắc khẩu súng - kéo mấy người vừa đi tuần về hỏi dồn.  

"Chưa."

A Ngũ cũng sốt ruột:  

"Chết tiệt! Nếu không tìm được thiếu gia, đại ca sẽ xé xác mấy người chúng ta ra mất!"

"Mấy người nói xem, một người lớn như thiếu gia sao có thể biến mất ngay trước mắt chúng ta? Mấy anh em canh cửa còn chẳng dám chớp mắt."

Trong tình hình đặc biệt này, không ai dám lơ là, đến cả người canh cửa cũng đứng im một chỗ.  

Nếu không phải vị bác sĩ già đến giờ vào thay băng cho thiếu gia, họ còn chẳng phát hiện ra người đã biến mất.  

"Tìm kỹ lại một lần nữa, phải tìm bằng được thiếu gia!"

A Tứ mặt mày âm trầm, ngón tay siết chặt báng súng đến trắng bệch.  

Nếu không tìm được thiếu gia, đợi khi Hàn ca quay về, không ai trong số họ thoát được.  

Hắc Tử - người đi cuối - thần sắc kỳ lạ: "Mấy người có nghe thấy tiếng gì không?"

"Bây giờ còn quan tâm tiếng gì! Việc cấp bách là tìm người!"

A Ngũ nhíu mày quay người định ra ngoài.  

"Đợi đã! Hình như là tiếng gầm của zombie, số lượng không ít!"

Hắc Tử kéo tay A Ngũ lại, mặt mày nghiêm trọng.  

Khu vực quanh nhà họ đã dọn sạch zombie rồi, dù có sót lại thì cũng chỉ có vài con.  

Lần này, rõ ràng chúng đang ồ ạt kéo đến nhà họ.  

"Chúng đang tới gần."  

"Cái gì?!"

Mấy người trong nhà đồng loạt cầm vũ khí phòng bị. Hắc Tử là dị năng giả, giác quan nhạy bén hơn hẳn. Xem ra tình hình thực sự nguy cấp.  

"Mẹ kiếp! Chưa tìm được thiếu gia, Hàn ca chưa về, giờ lại gặp cả đám zombie! Đạn dược cũng sắp hết nữa!"

"Im miệng! Cửa sắt bên ngoài đóng chưa?"

A Tứ trừng mắt A Ngũ, vừa ra hiệu cho đồng đội canh giữ cửa sổ.  

Nhưng trước khi họ kịp hành động, một dây leo cổ tay đột ngột đập vỡ cửa, kính vỡ vụn rơi lả tả cùng âm thanh chói tai.  

Bóng người đàn ông cao lêu nghêu trong áo hoodie đen đứng trên tường viện, lưỡi đao dài phản chiếu ánh bạc lạnh lùng.  

"Không cần tìm nữa, ta trả lại người lại cho người đây." 

Giọng nói lạnh băng vang lên cùng với thân thể đầy máu, cụt hai tay bị dây leo ném vào sân.  

Chỉ còn thoi thóp hơi thở.  

Đó là... thiếu gia của họ!  

"Mày muốn c.h.ế.t!"

A Tứ điên tiết, giọng khàn đặc đầy phẫn nộ. Nhưng khi hắn giơ súng lên, bóng người kia đã tan vào màn đêm.  

"C.h.ế.t tiệt!" 

"Á! Cứu!"

"Zombie! Zombie đã vào trong..."

"Biến đi! Đừng cắn tao!"

...  

Tiếng súng hỗn loạn cùng tiếng la hét kinh hoàng dần bị át đi bởi tiếng gầm gừ và nhai nuốt của lũ zombie.  

Trong sân máu thịt bắn tung tóe. Ngoài sân, Vân Yến đứng trên cành cây, mắt lạnh như băng.  

Chờ đợi suốt, chính là để khoảnh khắc này.  

Các ngươi cũng nếm trải cảm giác bị xé xác đi!  

"Ơ, A Yến à..."  

Giọng nói quen thuộc xuyên qua mớ hỗn độn, vang lên rõ ràng.  

Vân Yến quay người, bóng dáng cô gái váy đen đung đưa hiện lên trong tầm mắt, tựa như sắp hòa vào màn đêm, lại như chuẩn bị tan biến theo gió.  

Lưỡi đao dài trong tay siết chặt hơn.  

Một nỗi tức ngực khó tả dâng lên trong lòng Vân Yến.  

Tô Ý sao lại đến đây một mình? Cô ta có biết ngoài kia toàn zombie nguy hiểm không?  

Nhịp tim dưới lớp áo đen loạn nhịp. Vẻ mặt lạnh lùng của anh pha chút bực dọc.  

Anh tự nhủ, mình chỉ không muốn thấy Tô Ý chết trước khi đến thành phố B thôi.  

"A Yến, anh đang làm gì ở trên đó thế?" 

Giọng nói nhỏ nhẹ nhưng Vân Yến nghe rõ mồn một.  

Ánh mắt liếc về phía cả sân đã tắt dần sinh khí, anh nhẹ nhàng nhảy xuống cây.  

Đôi mắt ẩn trong bóng tối khó lường.  

Cô... đã thấy hết rồi sao?  

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK