A Yến cứu tức là cô cứu.
Giọng ngọt ngào lười biếng đầy vẻ đương nhiên, nhưng Cố Phàm Sâm chẳng tin.
Hắn không ngốc, trong đám người này, ai cứu Diệu Diệu cũng được nhưng không thể nào là tiểu thư yếu ớt như cô.
“Hừ, cô tưởng tôi là trẻ lên ba? Cô nói là cô cứu thì là cô cứu, ai tin?”
“Tôi tin.”
Lôi Du đứng bên chẳng ngăn Tô Ý, đối diện chất vấn của Cố Phàm Thâm, kịp lúc lên tiếng.
Dù anh cũng nghĩ khả năng cao anh Vân là người ra tay, nhưng với tính cách của anh Vân, dù có nhường công cho cô Tô, e là mắt cũng chẳng chớp.
Lời Lôi Du không chút do dự, khiến Cố Phàm Sâm sững sờ.
Nhìn Lôi Du mặt nghiêm nghị, lại liếc cô gái có ánh mắt nhàn nhạt, Cố Phàm Sâm bắt đầu nghi ngờ phán đoán của mình.
Lời Lôi Du, hắn tin.
Nhưng nói Tô Ý cứu Diệu Diệu, hắn lại không tin.
“Anh lằng nhằng gì chứ, nghĩ gì thế? Đã bảo Cố Tử Diệu là tôi cứu. Lễ cảm ơn của anh có tính không hả!”
La Thành lặng lẽ tiến lên đỡ thiếu gia nhà mình, cúi đầu, ánh mắt vô cảm mang chút im lặng.
Tô tiểu thư, ra tay nhanh thật.
Cố Phàm Sâm kéo môi cười, Tô Ý, lăn lộn không tệ, ngay cả đội đặc biệt quân đội cũng ngầm bảo vệ cô.
Hắn làm được gì, cho dù là ai cứu Diệu Diệu, hắn cũng nợ một ân tình.
Lôi đội trưởng đã nói là Tô Ý, thì hắn còn nói gì nữa.
“ Cô muốn gì?”
Nhịn mạch máu giật giật trên trán, Cố Phàm Sâm ngẩng đầu nhìn đôi mắt hạnh trong veo như không nên thuộc về Tô Ý thỏa hiệp.
Tô Ý cuối cùng giãn mày, nheo mắt: “Hươu sao của anh, tôi cần hết. Dê của anh, tôi cũng muốn.”
Trong sách từng nhắc, ở đây Cố Phàm Sâm có một trang trại nhỏ, tỉ mỉ nuôi hơn chục con hươu sao mà hắn yêu thích nhất.
Nghe nói mỗi tháng chi cho một con hươu cả chục vạn.
Hồi đó vì nữ chính, Cố Phàm Sâm mắt chẳng chớp đã giết hươu bồi bổ cho cô ta.
Còn mấy con dê, chỉ tiện tay nuôi cùng.
Tô Ý nghĩ tới việc sắp được nếm thịt hươu nuôi cả chục vạn mỗi tháng, khóe môi không kìm được cong lên vui vẻ.
Dĩ nhiên, mấy con dê cô cũng không bỏ qua.
Không ai được động vào thịt của cô!
Cố Phàm Sâm đột nhiên thấy tim nghẹn: …
Đó là những bảo bối hắn cẩn thận nuôi, vốn định chọn vài con mang theo đến căn cứ…
Môi mỏng giật giật: “Cô, muốn hết?”
“Anh không thể keo kiệt thế, chỉ vài con hươu con dê, còn không bằng em trai anh sao?”
“…”
Cố Phàm Sâm lần đầu bị Tô Ý làm cho á khẩu. Rõ ràng khuôn mặt xinh xắn ngoan ngoãn, sao mở miệng lại đâm thẳng vào tim?
“Anh?”
Một giọng trẻ con yếu ớt vang lên sau lưng mấy người, thân thể đang đau lòng của Cố Phàm Thâm cứng đờ.