Giờ đây lại càng ngang tàng không kiêng dè.
“Đi thôi, xong việc thì các cháu mau rời đi.”
Bất đắc dĩ vung tay, Dư Cường Quân nhìn đôi chân bị đám khốn kiếp kia đánh đến máu thịt lẫn lộn, ánh mắt dần trở nên vô hồn.
“A Ý.”
Triệu Nhiễm khẽ chạm vào vạt váy của Tô Ý, “Chúng ta có tiếp tục không?”
Sau chuyện vừa rồi, cô ấy hoàn toàn không biết phải làm thế nào nữa.
“Đi chứ, phía trước chẳng phải còn ba nhà sao?”
Tô Ý ngẩng lên nhìn ban công giờ đã không còn bóng người, bước đôi giày da nhỏ nhắn khéo léo tránh mấy chỗ vừa được nhắc đến, đi thẳng về phía sân trước.
May mắn là mấy sân sau này chỉ được ngăn bằng hàng rào tre đơn giản, cũng không có dấu vết bừa bộn gì.
Đã đến rồi, có cây ăn quả sao lại không lấy chứ?
Hoa quả rất ngon, mà cô còn chẳng cần tốn sức nữa chứ.
—
Bị bỏ lại bên lề đường, hít đầy một miệng khói xe, Vương Bao Tử và Vương Hồng đang bực bội đổ lỗi cho nhau.
“Phì, chắc chắn tại mày khóc chưa đủ thảm, diễn chưa đủ giống, nên người ta chẳng thèm xuống xe!”
Vương Bao Tử cáu kỉnh kéo cái thắt lưng rộng tuột xuống, hung hăng nhổ một bãi nước bọt lên dấu bánh xe trên đường.
Bên kia, Vương Hồng mặt vàng như sáp cũng không chịu thua, mở miệng là giọng the thé chói tai.
“Rốt cuộc là tại ai hả? Mày chẳng phải khoe dị năng của mày ghê gớm lắm sao? Kết quả thì sao? Làm tao diễn trò vô ích!”
Vương Bao Tử có phần không cam tâm. Vừa nãy đúng là một con cá béo, nguyên ba chiếc xe cơ mà!
Chỉ cần lừa được đồ trên một xe thôi, cũng đủ ăn một thời gian, không cần chờ đám kia chia cho chút đồ cỏn con nhét kẽ răng nữa.
Hơn nữa, nếu trong xe có cô gái nào xinh đẹp, chắc chắn lão đại sẽ thưởng thêm nhiều hơn!
“Này, Bao Tử, mày có nghe thấy tiếng gì không?”
Vương Hồng đột nhiên vỗ vai gã đàn ông gầy gò, ánh mắt nhìn về phía khu thành phố.
“Đừng làm phiền tao, có tiếng gì chứ?”
Gã cần thời gian để tiếc nuối con cá béo vừa vụt mất.
“Có người tới! Có người tới! Nhanh lên!”
Tiếng động cơ từ xa đến gần dần rõ ràng, hai kẻ vừa nãy còn cãi lộn lập tức phấn chấn.
“Nhanh lên! Nước mắt đâu? Mẹ kiếp, không kịp thì bôi ít nước bọt đi!”
“Xin… xin…”
“Vèo.”
Đôi nam nữ đang luống cuống chuẩn bị diễn lại màn “tôi thảm lắm, cứu tôi với” thì bất ngờ lại hít thêm một miệng khói xe.
Chiếc xe sạch sẽ phóng vút đi, thậm chí nếu không phải người phụ nữ phản ứng nhanh, e là cánh tay đã bị cán gãy rồi.
Vương Hồng ngẩn ngơ, “Hắn thấy mặt tao chưa?”
Sao tên này không theo kịch bản mà diễn? Đáng lẽ phải nhận ra cô ta là người quan trọng nhất của hắn chứ?
“A, chạy đi!”
Tiếng hét của gã đàn ông lập tức kéo Vương Hồng về thực tại.
Một gương mặt xanh tím cách chưa tới một mét đột nhiên hiện lên trong đồng tử phóng đại của cô ta. Con thây ma, trên mặt còn dính miếng thịt thối, không biết từ đâu bị ném tới, há miệng cắn ngay vào thứ “thức ăn” gần nhất.
“A! Cứu tôi, cứu… ư…”
Người phụ nữ ôm cổ, đôi mắt trắng dã nhìn gã đàn ông hoảng loạn chạy trốn, máu tươi không kìm được tuôn trào khắp mặt đất.
Con thây ma ngồi xổm bên đường, “hừ hừ” gặm nhấm miếng thịt vụn trong tay, móng vuốt đen xanh lần đầu tiên sau lâu lắm lại nhuộm màu máu tươi rực rỡ.
Vân Yến nhìn qua gương chiếu hậu, thấy người phụ nữ bị cắn xé ở phía sau, lặng lẽ xoa xoa đầu ngón tay.
Đừng hòng dùng khuôn mặt của A Ý, dù chỉ một giây.
Lôi Du ngồi ở ghế sau, còn hơi choáng váng, bất giác rùng mình một cái. Làn khí lạnh thoáng qua vừa nãy là do anh mơ sao?
Lôi Du cố gắng ngồi dậy, nhìn Vân Yến đang lái xe, giọng đầy áy náy.
“Xin lỗi anh, Vân Yến, là tôi liên lụy anh rồi.”
Từ khi không hiểu sao bị đau đầu, anh chỉ đành nằm dài ở ghế sau, để Vân Yến chở mình từ khu phố cổ, cẩn thận tránh né đủ loại thây ma.
Haizz, anh quá yếu, làm liên lụy người anh em này rồi.
Nếu không, anh chắc chắn sẽ dũng mãnh dẫn Vân Yến lao vào đám thây ma. Kỹ thuật lái xe của anh thế mà từng được chứng nhận chính thức đấy!
Vân Yến liếc mắt qua ghế sau, không đáp.
Hừ, nếu không phải cần tìm xe mới, anh có phí nhiều thời gian thế này không?
Làm chậm trễ anh về gặp A Ý.
Sau này tuyệt đối không ngồi xe Lôi Du lái nữa.
Mãi đến khi đến khu nghỉ của trạm xăng, sắc mặt Vân Yến mới dịu đi đôi chút.
“Anh Vân về rồi, đội trưởng chúng tôi đâu?”
Nghiêm Nhất Thanh là người đầu tiên thấy Vân Yến, vội vàng tiến lên. Anh Vân trông không sao, vậy đội trưởng chắc cũng ổn chứ?
Vân Yến đóng cửa xe, liếc nhìn ghế sau, giọng nhàn nhạt.
“Say xe rồi.”
Lôi Du vừa ôm đầu bước xuống xe: …
Nghiêm Nhất Thanh không tin nổi: ???
Đội trưởng với kỹ thuật lái xe đứng đầu đội mà lại say xe?