Mục lục
Tứ Trùng Miên - Ân Tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chuyện có sinh viên trao đổi tới trường không có gì quá đặc biệt, năm nào cũng sẽ có, còn là sinh viên ở khắp các quốc gia trên thế giới tới trao đổi học tập.

Nhưng Phương Sênh đặc biệt có ý kiến với tốp sinh viên trao đổi của năm nay.

"Nghe nói họ được chăm chút đặc biệt, rõ ràng là đi cửa sau rồi đúng không? Mình còn đang nghi ngờ hay là họ dựa vào mấy trò cạnh tranh không lành mạnh để vào đây."

Nghe nói như vậy, Hàng Tư liền nghĩ, cô nhóc này nhiều ai oán quá, trong chuyện này phải có uẩn khúc gì đây? Là bạn chí cốt, nếu bạn bè có khúc mắc trong lòng, cô phải tìm hiểu rõ ràng mới được.

Sau khi hỏi qua thì biết vì đâu mà Phương Sênh giận dữ đám sinh viên trao đổi lần này. Hóa ra là vì người anh họ sinh ra ở nước ngoài, học tập ở nước ngoài, ngoài một gương mặt có nét Trung Quốc ra thì cả người từ trên xuống dưới không liên quan gì tới Trung Quốc đó của Phương Sênh. Vốn dĩ lần này anh ấy có cơ hội làm sinh viên trao đổi tới Trung Quốc, tiện thể về thăm tổ tiên họ hàng thay cha mẹ, kết quả, slot đó đã bị cướp mất.

Theo lời của Phương Sênh thì bây giờ người anh họ của cô ấy vẫn không thể bỏ qua chuyện này, nhưng không ai được nhắc đến, nhắc đến là anh ấy lại tức nghẹn, kiểu vậy.

"Thế nên trong đám sinh viên trao đổi lần này chắc chắn có kẻ vào đây nhờ quan hệ. Cứ đợi đấy, để mình biết là kẻ nào lấy mất vị trí của anh trai mình, mình nhất định không tha cho hắn." Nhắc đến chuyện này, Phương Sênh cũng nghiến răng kèn kẹt.

Hàng Tư nghe xong chuyện mà phát đau đầu, hỏi Phương Sênh: "Liệu trong chuyện này có hiểu lầm gì không, trường chúng ta cũng có yêu cầu rất cao với sinh viên trao đổi đấy."

"Điều kiện của anh mình lẽ nào cậu còn chưa rõ? Đó là một người mà đường học cực kỳ suôn sẻ, thuận lợi, mặt nào cũng xuất sắc, chỉ riêng mấy dự án anh ấy tự nghiên cứu thôi cũng đã có mấy bằng sáng chế rồi."

Hàng Tư gật gù. Tuy cô chưa từng gặp mặt anh họ của Phương Sênh, nhưng vì hồi mới vào trường, Phương Sênh rất nhiệt tình làm bà mai nên không ít lần miêu tả độ xuất sắc của người anh họ trước mặt cô, vì vậy Hàng Tư tự nhiên cũng nắm rõ lai lịch của người này.

Đúng là một con người rất giỏi, về lý mà nói, anh ấy có thừa điều kiện để trở thành một sinh viên trao đổi. Vậy vấn đề nằm ở đâu, Hàng Tư chưa thể kết luận được, chắc mỗi trường sẽ có những tiêu chuẩn đánh giá khác nhau chăng.

"Khóa trước, trong đám sinh viên trao đổi đã có kẻ có hành vi không đứng đắn, thật không biết ban giám hiệu nghĩ thế nào. Nghe nói khóa này không người nào vừa, giường còn chưa nằm ấm đã đối đầu với câu lạc bộ bóng rổ, giỏi thật đấy." Phương Sênh khinh bỉ ra mặt.

Nhìn biểu cảm này của Phương Sênh, Hàng Tư lại buồn cười, nhưng cô vẫn cố nhịn. Dù sao thì cô ấy đang trong cơn hậm hực vì anh họ mất cơ hội về nước, nên cho dù trong đám sinh viên trao đổi lần này có người dịu dàng, hiền thục đến mấy lọt vào mắt cô ấy cũng thành phường tàn ác.

Liên quan đến chuyện "hành vi không đứng đắn" của sinh viên trao đổi khóa trước, Hàng Tư cũng đã nghe qua. Hình như có một sinh viên trao đổi và một sinh viên nữ của trường yêu nhau, hai người họ thề non hẹn biển, thề đến mức "núi không còn xanh, trời đất hợp làm một mới dám xa lìa chàng". Thế mà chàng sinh viên trao đổi chưa kịp đợi núi hết xanh đã vội vã nói lời chia tay và về nước. Cô nữ sinh đứng trên tòa nhà thí nghiệm đòi sống đòi chết một phen, cuối cùng phụ huynh phải tới đưa về.

Chuyện tình cảm xưa nay luôn phải đôi bên tình nguyện, hợp thì ở, không hợp thì tan. Người chủ động nói lời chia tay dĩ nhiên không phải kẻ tử tế, có thể tìm cô nữ sinh thật sự chỉ để bớt cô đơn. Nhưng cái người bị chia tay còn đòi sống đòi chết thì cũng mất mặt lắm, hà cớ phải vậy?

Hàng Tư nghĩ rằng, chuyện tình cảm chỉ là một lưỡi dao để người lợi dụng cái gọi là tình cảm, đâm cho đối phương máu thịt bầy nhầy.

Phương Sênh vẫn đang ở đó phẫn nộ bất bình.

Hàng Tư thở dài, đưa ra một lời đề nghị chân thành: "Hay là để anh cậu... tế tổ online vậy?"

***

Một tuần sau, thời gian sống vất vưởng với Phương Sênh đã qua.

Ngày thứ Hai hôm ấy, cuối cùng Hàng Tư cũng được diện kiếm đám sinh viên trao đổi.

Mới sáng sớm, Hàng Tư đã nhận được một bưu phẩm chuyển phát nhanh, thông báo cô có thư, bảo cô ra bốt bảo vệ để lấy.

Hàng Tư học xong nửa tiết môn chung thì ra lấy bưu phẩm.

Cái hộp cũng không quá to, người gửi không ghi thông tin cụ thể, dù là địa chỉ hay số điện thoại cũng đều là thông tin của bên trung gian.

Hàng Tư rất tò mò. Cô mở hộp ra xem, chỉ thấy một chiếc hộp gấm màu trắng dáng dài, được thiết kế rất tỉ mỉ. Suy nghĩ đầu tiên của cô là, không phải một sợi dây chuyền đấy chứ?

Đến khi mở hẳn ra, cô mới sửng sốt, hóa ra là một cây sáo ngắn.

Nói chính xác phải là một cây sáo ngắn được làm rất khéo, chỉ to bằng bàn tay, tỉ mỉ cực kỳ. Hơn nữa...

Hàng Tư giơ cây sao lên, đón nắng quan sát nó. Cô nhất thời chưa dám khẳng định chất liệu làm ra nó là gì, mềm mại trắng muốt như ngọc, nhưng lại trong suốt, phản chiếu ánh sáng, vừa giống ngọc vừa giống xương.

Khiến người ta không thể rời tay trong phút chốc.

Cô cầm cây sáo lên thổi một cái, nhưng nào ngờ âm thanh của cây sáo này cực kỳ khó nhằn, rõ ràng cô không thổi quá mạnh, vậy mà âm thanh của nó như một cây kim đâm thẳng vào màng nhĩ của cô.

Hàng Tư đau đớn bịt tai lại.

Một lúc lâu sau cơn đau ở tai mới dịu đi, cô ngạc nhiên nhìn cây sáo. Sao lại là âm thanh này nhỉ? Cô bỗng chốc có những suy nghĩ hoang đường, có người muốn hại cô ư?

Nhưng từ tận đáy lòng lại có một âm thanh khác vang lên: Không phải thứ gì hại mình đâu.

Hàng Tư tỉ mỉ quan sát những chỗ chạm khắc trên cây sáo, càng nhìn càng thấy quen thuộc, những phán đoán trong lòng cũng mỗi lúc một sắc nét hơn. Cô chụp một bức ảnh của cây sáo, mở wechat, gửi thẳng cho Lục Nam Thâm.

Chẳng bao lâu sau đã thấy đối phương đang gõ trả lời trên khung chat.

Lòng Hàng Tư bỗng dưng rất phức tạp.

Rất căng thẳng, lại cũng có chút oán trách, đồng thời lại có chút mong chờ và hưng phấn.

Lục Nam Thâm trả lời lại rất nhanh: Thích không?

Đọc xong câu này, mọi suy đoán trong lòng Hàng Tư đã được chứng thực.

Cô gửi cho anh biểu cảm thở phào.

Lục Nam Thâm hỏi cô: Sao thế?

Hàng Tư ngẫm nghĩ một chút, soạn một dòng gửi cho anh: Tôi đã thử dùng sáo, âm thanh chói tai lắm, tôi còn tưởng hung thủ tìm tới tôi rồi chứ.

Đầu kia di động im ắng một lát mới phản hồi: Tôi sẽ không để em có chuyện gì đâu.

Hàng Tư đã nhìn chằm chằm dòng chữ này rất lâu.

Cô nhất thời rất muốn hỏi anh đang ở đâu.

Nhưng ngón tay lơ lửng trên màn hình rất lâu, cuối cùng cô vẫn nhịn lại, đổi sang: Chất liệu của cây sáo rất đặc biệt.

Lục Nam Thâm: Chất liệu làm nó là xương sọ của con lợn vòi kia, tôi đã mài giũa và cải tiến thêm.

Hàng Tư kinh ngạc, chẳng trách nó đặc biệt như vậy.

Cô nói: Hình như nó khác hẳn xương sọ đấy.

Lục Nam Thâm: Không khác, có lẽ đây là điểm đặc biệt của loài vật này. Xương sọ so với xương mình có độ trong suốt rõ ràng hơn.

Hàng Tư "ừm" một tiếng.

Sau đó cô nhìn chữ "ừm" của mình, cứ có cảm giác mình đang cố tình chấm dứt câu chuyện. Cô đang nghĩ xem cần nói gì đó không thì Lục Nam Thâm chủ động trước, nói với cô: Muốn thổi được cây sáo này hơi mất công một chút.

Hàng Tư gửi biểu cảm mím môi cười, đáp: Đúng là cần mò mẫm từ từ.

Đầu kia không trả lời lại ngay.

Mãi không thấy trả lời, Hàng Tư định thôi, trong lòng thoáng qua một chút hụt hẫng. Nhưng chớp mắt cô lại nghĩ, việc liên lạc đột ngột thế này cũng không nằm trong dự tính của cô, nếu chỉ coi nó là một chuyện ngoài ý muốn thì sẽ không hụt hẫng nữa.

Cô mân mê cây sáo trên tay, nghĩ bụng mình nên tặng lại món quà gì để đáp lại ân tình của người ta đây?

Di động rung lên một lát.

Cô cầm lên xem, là tin nhắn phản hồi của Lục Nam Thâm...

Không cần mò mẫm, để tôi dạy em.

Hàng Tư hơi sững người.

Cô còn chưa kịp hiểu ý nghĩa câu nói này của anh thì đằng sau có tiếng gọi. Vừa quay đầu, cả một bó hoa to tướng đã đập thẳng vào mắt cô.

Mùi hương hoa bách hợp nồng đậm ập tới, làm cô sặc, suýt chút nữa thì hắt xì hơi...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK