Mục lục
Tứ Trùng Miên - Ân Tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đúng là sai.

Một cái sai rất nhỏ, Hàng Tư đã cảm nhận được, Lục Nam Thâm cũng đã nghe ra được. Còn về Khương Dũ, anh ta không nghe ra được nhiều, thậm chí còn cảm thấy chẳng có gì đáng ngại.

Là vấn đề chuẩn âm.

Nếu chỉ nghe riêng phần của violon sẽ không cảm thấy bị ảnh hưởng, nhưng khi đưa vào trong toàn bộ chương nhạc sẽ nghe ra vấn đề. Đương nhiên, Lục Nam Thâm đã phát hiện ra.

Khương Dũ hỏi, "Khác biệt lớn lắm sao?"

Vấn đề này chưa cần đến Lục Nam Thâm trả lời, Hàng Tư đã lên tiếng, "Không được sai chuẩn âm dù chỉ là một chút." Cô là nghệ sỹ diễn chính violon, đến cô cũng có vấn đề về chuẩn âm thì những người khác trong dàn nhạc sẽ nhìn cô như thế nào?

Hơn nữa từ sau khi quyết định tham gia dàn nhạc D, thật ra Hàng Tư đã âm thầm tra cứu rất nhiều thông tin về Lục Nam Thâm. Là nhân vật linh hồn của dàn nhạc, là Mr. D thần thánh trong lòng các nghệ sĩ, anh là một sự tồn tại cực kỳ hà khắc, đừng nói tới vấn đề nghiêm trọng như chuẩn âm, ngay cả việc vào sai một nhịp cũng không được phép.

Những người kỳ cựu trong nhóm số 2 thường ngày rất thích ném đá Lục Nam Thâm. Nói rằng trông bề ngoài anh có vẻ như là một quý công tử thoát tục, một cảm giác ngây thơ, vô hại, một màu xanh không bị ô nhiễm, thật ra anh là ma quỷ.

"Tức là cô không được phép sai dù chỉ một chút, kể cả là trượt tay, nhầm nửa âm cậu ấy cũng nghe ra được, cho dù âm thanh đó hòa lẫn giữa cả tá nhạc cụ, nhưng chỉ cần sai khác, cậu ấy liền nghe ra."

"Lúc sa sầm mặt lại trông cậu ấy đáng sợ lắm, ai mà dám sai chứ."

"Thật đấy, thực sự không hiểu tai của Mr. D phát triển kiểu gì? Sao những lỗi sai nhỏ đến như vậy mà cũng có thể nghe ra?"

Họ thậm chí còn kể lại cho Hàng Tư và Khương Dũ một chuyện.

Chuyện kể rằng, trước đây có một nghệ sỹ biểu diễn accordion vào chậm nhịp khi đang hợp tấu, chỉ chậm có một tý xíu, về lý mà nói khán giả không thể nào nghe ra được, thậm chí nếu là các dàn nhạc khác, họ cũng sẽ không quá so đo, vì cũng không phải là chậm từ đầu tới cuối bản nhạc. Nhưng giữa biết bao nhiêu loại nhạc cụ hợp tác, Lục Nam Thâm vẫn nghe ra vấn đề của accordion.

Nghệ sỹ accordion ấy rất có tài, hơn nữa còn có năng khiếu bẩm sinh hơn người về âm nhạc, dĩ nhiên sẽ không chịu thừa nhận vấn đề của mình, hơn nữa anh ta cũng cho rằng mình không hề vào chậm nhịp. Kết quả, mỗi một lần luyện tập, Lục Nam Thâm đều ghi âm lại toàn bộ quá trình. Cậu ấy cho nghệ sỹ accordion một cơ hội để anh ta tự về nghe lại.

Nghệ sỹ kia dù đã nghe lại nhưng vẫn không tìm ra vấn đề. Lục Nam Thâm hỏi anh ta: Anh chưa nghe hay chưa nghe ra?

Nghệ sỹ accordion một mực khăng khăng mình đã nghe rồi nhưng không nhận mình có vấn đề. Về âm nhạc và diễn tấu, Lục Nam Thâm là một người nghiêm túc và cố chấp tuyệt đối, anh thẳng thừng trích xuất riêng phần đàn accordion ra cho người ấy nghe lại.

Quả thật đã tìm ra vấn đề, nhưng chỉ là một vấn đề cực kỳ nhỏ. Nghệ sỹ accordion mất hết thể diện, nói với Lục Nam Thâm đây chỉ là một sơ suất vô tình, chút sai sót này hoàn toàn không quan trọng giữa cả một buổi hợp tấu hoành tráng. Kết quả chỉ vì câu nói này, Lục Nam Thâm đã cho người ấy đi khỏi dàn nhạc.

"Cái cậu ấy cần là thái độ." Một người nói trong nhóm, "Anh có thể có suy nghĩ riêng của mình, nhưng không được phạm phải sai lầm mang tính nguyên tắc, tức là không được mang một màn diễn tấu sai lầm ra lòe khán giả nhưng lại không thừa nhận vấn đề."

Hàng Tư luôn khẳng định nguyên tắc làm việc của Lục Nam Thâm, thế nên trong màn diễn tấu vừa rồi, cô mới vô cùng không hài lòng. Khương Dũ thì lo Lục Nam Thâm sẽ buông lời độc địa, sa sầm mặt mày, nên cố gắng tìm nguyên nhân giúp Hàng Tư. "Hiện tại cô có vấn đề trong diễn tấu cũng là chuyện hết sức bình thường, cô vẫn chưa hoàn toàn khỏi mẫn cảm, đây là một mặt. Mặt khác..." Ánh mắt anh ta nhìn xuống cây đàn violon trên tay cô, "Đây chẳng phải là một cây đàn tạm thời thôi sao, chắc chắn không thể bằng cây đàn chuyên nghiệp, chưa biết chừng cũng có vấn đề về chuẩn âm."

Cây đàn violon trước đó đã bị Hàng Tư đập vỡ, Lục Nam Thâm lập tức tìm một cây đàn luyện tập mang tới biệt thự. Đàn luyện tập lẽ dĩ nhiên còn tồn tại nhiều vấn đề, dẫu sao thì cô sẽ không thể thuần thục nó như đàn của mình.

Nhưng Hàng Tư không chấp nhận những cái cớ "thoát tội" mà Khương Dũ tìm cho mình, cô lắc đầu nói, "Đàn không có vấn đề, chính bản thân tôi có vấn đề thôi."

Nghe xong Khương Dũ hơi nôn nóng, sao cô gái này cứ hay tự đả kích bản thân vậy? Anh ta vô thức nhìn sang Lục Nam Thâm, chỉ sợ sắc mặt anh khó coi.

Không ngờ Lục Nam Thâm lại nói ra chung một "lý do" với Khương Dũ, "Hàng Hàng, em cũng đừng quá gấp gáp. Đàn luyện tập luôn có vấn đề của riêng nó, chưa chắc đó đã là vấn đề của em, thả lỏng nào."

Ở bên này, Khương Dũ nghe xong mà ngây cả người.

Đây là Mr. D lạnh lùng, độc miệng mà mấy người nghệ sỹ lâu năm vẫn nói ư? Hoàn toàn khác với những gì anh ta nghe được, Lục Nam Thâm đang tìm lý do giúp Hàng Tư còn gì?

Sắc mặt Hàng Tư rất tệ, cô lắc đầu, bỗng chốc trở nên vô cùng ủ dột, "Là vấn đề của tôi. Nam Thâm, tai của tôi có vấn đề, tôi vốn không thể hoàn thành được một buổi biểu diễn cần thính lực cao."

Đây cũng là lý do vì sao độ lựa chọn để tập luyện violon luôn sớm hơn các loại nhạc cụ khác. Violon yêu cầu rất cao đối với thính lực, khắc khe hơn rất nhiều so với các loại nhạc cụ khác. Hàng Tư đau khổ nói, "Với khả năng thính lực hiện tại của tôi vốn không thể hoàn thành được Ode to soul. Nam Thâm, tôi không giỏi như anh nghĩ đâu."

Kể từ giây phút cầm lại cây đàn violon lên, Hàng Tư luôn tràn đầy cảm giác thất bại đối với chính mình. Năng khiếu lúc nhỏ và tình yêu của cô dành cho âm nhạc đều đã bị chôn vùi sau hàng loạt những trải nghiệm đau thương và thê thảm. Cô giống như một con gà trống thất bại trong ván chọi, trông thì vẫn ngông nghênh, hùng dũng, thực chất nội tâm đã trống rỗng như ruột trúc rồi.

Ban đầu Lục Nam Thâm để mặc cho cô ủ dột và tự phủ nhận mình, cũng không vội đưa ra kết luận. Anh chỉ nhẫn nại ngồi bên cạnh cô, khi giơ tay xoa đầu cô thì khẽ mỉm cười, dường như tất cả những điều ấy ở trong mắt anh đều không phải chuyện gì quan trọng.

Rất lâu sau, Lục Nam Thâm mới nói: "Thính lực của em gây ảnh hưởng là sự thật, nhưng tôi đã nghe từ đầu tới cuối, vấn đề của em phần nhiều tới từ sự thiếu tự tin khi kéo đàn, cũng liên quan đến thể chất mẫn cảm cao của em. Hàng Hàng, em biết rất rõ cả bản nhạc Ode to soul dài đến mức nào, có bao nhiêu chương. Suốt cả một bản nhạc dài em không gặp vấn đề âm chuẩn đã là rất hiếm có rồi. Chi tiết cần có thời gian để chỉnh sửa. Em phải cho em và cả tôi thời gian."

Hàng Tư ngước mắt nhìn anh, khóe mắt hơi đỏ lên, khiến người ta thoạt nhìn thấy cô giống một con mèo con tội nghiệp. "Cho anh thời gian?"

"Tôi là người phụ trách dàn nhạc, cũng là người sáng tác Ode to soul, hơn thế còn là thầy của em. Em luyện không tốt bản nhạc của tôi thì đó là trách nhiệm của tôi, không thể đổ hết lên đầu em. Ngoài ra," Lục Nam Thâm vừa vỗ đầu cô vừa nói, "Khương Dũ nói rất chính xác. Cây đàn này ai cũng kéo, dây đàn lỏng lẻo sẽ ảnh hưởng tới âm chuẩn. Cây đàn của em đang được đặt làm rồi, đừng lo lắng."

Hàng Tư cảm thấy ấm lòng, tại cô chưa đủ tốt, sao có thể trách anh chứ? Hơn nữa, còn có đàn đặt làm riêng ư? Thấy sự nghi hoặc trong đôi mắt cô, Lục Nam Thâm cười nói, "Với tư cách là nghệ sỹ violon chính thức của dàn nhạc D, em cũng phải có một cây đàn của riêng mình chứ."

Hàng Tư rất kích động, nhưng đồng thời cũng càng thêm áy náy.

Khương Dũ đứng bên nghe được câu ấy không vui chút nào, lẩm bẩm, "Tôi cũng là nghệ sỹ violon-cen chính thức mà."

Chẳng thấy đàn riêng của tôi đâu.

Anh ta thề rằng anh ta đã lẩm bẩm đủ nhỏ rồi, không ngờ Lục Nam Thâm lại đủng đỉnh đáp một câu, "Anh không có tiền tự đặt làm à?"

Khương Dũ phục thật sự.

Đằng nào cũng đã bị nghe thấy, anh ta cũng không muốn giấu giếm nữa, cười nói, "Rõ là không công bằng mà, cùng là nghệ sỹ chính thức, vì sao cô ấy có đàn đặt làm riêng còn tôi thì không?"

Lục Nam Thâm từ tốn đáp trả lại câu hỏi này của anh ta, "Cô ấy có đàn đặt làm riêng vì cô ấy có bạn trai, hay là anh cũng cố gắng giải quyết tình trạng ế của bản thân đi đã?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK