Mục lục
Tứ Trùng Miên - Ân Tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tình huống bất ngờ ấy khiến tất cả mọi người giật nảy mình.

Nhưng giật mình thì giật mình, người ngoài chỉ biết hóng chuyện, chỉ có người trong cuộc mới nhìn ra vấn đề. Dù là Bạch Hào hay những người anh em xung quanh anh ta cũng đã nhìn ra vấn đề, thảng thốt nhìn vào cây violon đó.

Đặc biệt là Bạch Hào, anh ta mềm nhũn hai chân, loạng choạng chực ngã, nếu phía sau không có một người anh em kịp thời đỡ lấy, có lẽ anh ta đã ngã rạp ra đất rồi.

Sắc mặt Hàng Tư không tốt cho lắm.

Phương Sênh là người không chuyên nên không nhìn ra được điều gì đặc biệt, còn tò mò hỏi: Sao vậy, sao vậy? Dây đàn đang yên đang lành sao lại đứt vậy? Bị bạn cậu làm hỏng sao?

Hàng Tư lạnh nhạt nói: "Nếu ban nãy không kịp thời đẩy cây đàn ra, Bạch Hào có lẽ đã mù rồi."

Phương Sênh thảng thốt, đưa ra chất vấn: "Dây đàn violon bị đứt cũng là chuyện thường gặp mà phải không? Chưa từng nghe nói nó có thể làm tổn thương tới mắt."

Hàng Tư gật đầu.

Phải, dây đàn violon đứt cũng là chuyện thường, chất lượng dây đàn không đạt chuẩn, đàn để không quá lâu hoặc mức độ căng chùng của một dây đàn nào đó không được điều chỉnh tốt, cũng có thể là số lần sử dụng đi sử dụng lại nó quá nhiều, tất cả các nguyên nhân này đều có thể khiến dây đàn bị đứt.

Nhưng đứt thì đứt, tỷ lệ có thể làm tổn thương tới mắt là cực kỳ nhỏ, cộng thêm việc chất liệu làm dây đàn được yêu cầu rất kỹ lưỡng, cho dù đập vào mặt cũng sẽ không quá đau. Đương nhiên, việc này cũng liên quan đến mức độ và lực đứt nữa, có thể khi quá mạnh cũng khiến chảy máu, nhưng thường sẽ không gây ra hậu quả gì quá nghiêm trọng.

Nhưng vấn đề của cây đàn này hoàn toàn khác, ngay từ tiếng đứt dây cũng nghe ra được vấn đề. Lực đứt tương đối lớn, hơn nữa còn là căng đứt từ tận gốc nên độ bật rất cao.

Đứng ở góc độ của Hàng Tư có thể quan sát được rõ ràng, đây cũng là nguyên nhân sau khi ý thức được tính nghiêm trọng, Bạch Hào suýt chút nữa ngã rạp ra đất.

Lục Nam Thâm quan sát cây đàn của Bạch Hào một cách tỉ mỉ, rồi quay đầu lại, hờ hững nói với anh ta: "Đứt dây Mi."

Bạch Hào lẩm bẩm: "Không thể nào, sao có thể như vậy được..."

Những người đứng gần hiểu nhầm phản ứng của Bạch Hào, nói chen vào: "Dây đàn đó mảnh như vậy, đứt cũng bình thường, mua dây khác nối vào."

Bạch Hào vẫn đang ở trong trạng thái ngây ngẩn, Lục Nam Thâm cũng không có ý định giải thích với người vừa lên tiếng. Anh gỡ sợi dây đàn ấy xuống, quan sát: "Anh qua đây xem đi, đây có phải là loại dây đàn anh vẫn dùng không?"

Phản ứng của Bạch Hào rõ ràng là khác thường. Dù là một người ngoài như Phương Sênh cũng nhìn ra được, chủ yếu mấy lần vừa rồi cô ấy luôn là người tiếp xúc với Bạch Hào. Từ những món quà anh ta tặng cho Hàng Tư có thể nhìn ra được, gia đình anh ta tương đối khá giả, thế nên có lẽ lúc này anh ta không đau lòng vì một cái dây đàn như những người khác nghĩ.

Cô ấy hạ giọng hỏi Hàng Tư.

Hàng Tư đưa ra lời giải thích: "Thật ra đàn violon hay đứt dây La hơn, vì nó là dây phải dùng thường xuyên nhất trong quá trình biểu diễn. Thế mà bây giờ, cây đàn của Bạch Hào lại bị đứt dây Mi, tuy nó mảnh nhưng chỉ cần chất lượng đảm bảo, cách sử dụng phù hợp thì lại rất khó đứt, hơn nữa bây giờ để ngăn ngừa tỷ lệ việc dây Mi bị găm sâu vào lược đàn* rồi bị kẹp đứt, người ta còn dán bảo vệ cho nó nữa. Bạch Hào học violon từ nhỏ, anh ta đâu phải tay mơ, thế nên khả năng để dây Mi đứt là rất nhỏ."

*Lược đàn (Nut) có nhiệm vụ cố định khoảng cách giữa các dây đàn đều nhau, được làm từ chất liệu nhựa hoặc sừng, nhưng theo nhận định thì lược đàn được làm từ sừng, có chất lượng ổn định hơn, giúp cố định các dây đàn tốt hơn.

Phương Sênh nghe xong mới hiểu ra vấn đề.

Niên Bách Tiêu đứng bên nghe rất rõ ràng, quay đầu sang nhìn Hàng Tư, có vẻ bất ngờ: "Cô rành quá nhỉ."

"Rành lơ mơ." Hàng Tư lẳng lặng né tránh sự thăm dò trong đôi mắt anh ấy, bổ sung thêm một cây: "Hiểu mơn man bên ngoài thôi."

... Niên Bách Tiêu cố hiểu một lúc lâu, rồi hỏi lại Hàng Tư với vẻ không chắc chắn: "Dây đàn còn làm được bằng 'lông tóc' ấy hả?"

Phương Sênh đứng bên kia không nhịn được nữa, bụm miệng cười.

Hàng Tư hết há miệng ra lại ngậm miệng vào, lát sau nói: "Ừm, có lúc lông tóc cũng làm được dây đàn mà."

Còn xem muốn làm đàn gì nữa.

Nhưng rõ ràng dây đàn của Bạch Hào không liên quan gì đến lông tóc rồi, thậm chí Hàng Tư còn cảm thấy rất có thể chính bản thân Bạch Hào còn chưa biết rõ nó làm bằng gì.

Quả nhiên, Bạch Hào tiến lên nhìn sợi dây đàn đó, nhìn xong thì bàng hoàng, chỉ tay vào nó: "Không phải, đây không phải dây đàn của tôi, chất liệu khác nhau!"

Mấy người anh em của anh ta cũng tiến tới và cũng rất bất ngờ.

Lục Nam Thâm liếc nhìn Bạch Hào: "Dây đàn của anh bị người ta động vào mà anh cũng không biết ư?"

Bạch Hào mặt đỏ tưng bừng.

Quả thực là không biết.

Hàng Tư đi tới bên cạnh Lục Nam Thâm, đón lấy dây đàn tỉ mỉ phân biệt, có vẻ ngạc nhiên: "Chất liệu này khá đặc biệt đấy."

Dây đàn violon thường chỉ có vài loại, dây thép, dây ni lông hoặc dây ruột dê. Dây khác nhau sẽ cho ra âm sắc khác nhau, trong đó dây ruột dê dễ đứt nhưng âm thanh dịu dàng, dây thép chắc chắn, âm thanh sáng rõ. Trên thị trường phổ biến nhất chính là dây ni lông, tuổi thọ dài, âm sắc tầm trung, giá trị tốt nhất trong tầm tiền.

Hàng Tư chưa thấy loại chất liệu nào như loại cô đang cầm trên tay, sờ vào rất mềm mại, chỉ có điều...

"Cẩn thận đấy." Lục Nam Thâm kịp thời giữ tay cô lại, cô cảm thấy đầu ngón tay nhói đau, nhưng may là anh cản lại kịp thời nên đầu ngón tay chưa bị thương.

Nhưng ngón tay cô vẫn như phải bỏng, vì cú va chạm với tay Lục Nam Thâm.

Lục Nam Thâm thận trọng rút tay cô ra khỏi dây đàn, nghĩ một chút rồi ngẩng lên nhìn Bạch Hào: "Muốn thử không?"

"Thử gì?" Tư duy của Bạch Hào chưa theo kịp, anh ta vẫn còn đang xấu hổ về việc dây đàn bị thay mà hoàn toàn không hay biết.

Thấy anh ta cứ ngơ ngơ ngẩn ngẩn, không đợi anh ta kịp phản ứng lại, Lục Nam Thâm túm lấy tay anh ta, ấn ngón tay lên dây đàn rồi miết nhẹ, máu lập tức xuất hiện.

Bạch Hào lập tức linh hoạt trở lại, kêu "A a a"" mấy tiếng, một trong số mấy người anh em của anh ta quát lên với Lục Nam Thâm: "Cậu định làm gì?"

Nhưng Lục Nam Thâm mặc kệ: "Đổi chỗ khác nói chuyện đi, vết thương của anh ta cần băng bó lại."

***

Hai mươi phút sau, Bạch Hào giơ ngón tay đã được băng bó kín mít đi tới tầng hai tòa nhà thí nghiệm. Khi đi tới phòng học ở tận cuối hành lang thì Lục Nam Thâm, Hàng Tư và Niên Bách Tiêu đã đợi sẵn ở đó.

Khi Bạch Hào và các anh em của mình tới, cũng có rất nhiều sinh viên tò mò bám theo, cực kỳ náo nhiệt, nhưng đa số là nữ sinh.

"Tiêu soái." Lục Nam Thâm mỉm cười với Niên Bách Tiêu: "Vất vả cho cậu một chút."

Ánh mắt và tư thế đó khiến người ta không thể từ chối.

Niên Bách Tiêu đi ra cửa, bán diện mạo, đối mặt với cả đám nữ sinh để nhẹ nhàng khuyên nhủ, những người đứng hóng chuyện ủ ê ra về.

Niên Bách Tiêu quay đầu nhìn Phương Sênh: "Cô không sợ à?"

"Sợ gì chứ?" Phương Sênh chưa hiểu chuyện gì.

Niên Bách Tiêu hất cằm vào phía trong: "Có thể sẽ dính vào những chuyện nguy hiểm."

Phương Sênh không cần suy nghĩ: "Vậy thì có gì đáng sợ đâu?"

Lúc trước Hàng Tư bị Kiều Uyên đưa đi mất, ròng rã nhiều năm một chút tin tức cũng không có, một chuyện nguy hiểm và đầy tuyệt vọng như thế cô ấy còn từng vượt qua được nữa là.

Thấy Niên Bách Tiêu nhìn mình, cô ấy lập tức mỉm cười, cười ngọt ngào nói với anh ấy: "Có anh Bách Tiêu ở đây, em không sợ gì hết."

Niên Bách Tiêu lại cảm thấy da gà nổi lên, nhưng phải nói thế nào nhỉ?

Chính là, nó rất có tác dụng.

"Loại nguyên liệu này thừa sức để giết người."

Khi tất cả đã ngồi xuống, Lục Nam Thâm đặt sợi dây đàn bị đứt lên bàn thí nghiệm, nói với mọi người.

Mọi người sửng sốt, bao gồm cả Hàng Tư trong đó.

Khi lên tiếng, giọng Bạch Hào cũng run rẩy: "Giết... giết người?"

Những người đi cùng anh ta ai nấy vẫn còn chưa hết hoảng sợ, hỏi Bạch Hào gần đây đã đắc tội với ai. Bạch Hào khóc không ra nước mắt. Anh ta thì đắc tội được với ai, anh ta chỉ là một sinh viên, gia đình sống bình thường, thuận lợi, cũng không nghe nói có thù oán với ai.

"Nếu nói tôi đắc tội với ai, thì chỉ có cậu thôi." Anh ta nhìn về phía Lục Nam Thâm.

Lục Nam Thâm trả lại anh ta một ánh mắt "Anh vô vị thật đấy" rồi cẩn thận cầm dây đàn lên. Hàng Tư ngồi cạnh nhẹ nhàng nhắc nhở: "Đừng làm đứt tay."

Bàn tay của anh quá giá vô cùng.

Lục Nam Thâm đánh mắt nhìn cô, ánh mắt hiền hòa như một con chim bồ câu: "Yên tâm."
Bạch Hào trông thấy mà chua chát lòng, việc quan tâm hay không quan tâm đã thể hiện quá rõ ràng.

Lục Nam Thâm vân vê nhẹ nhàng sợi dây đàn: "Loại chất liệu này sắc bén hơn dây thép, dai mềm hơn ruột dê, bên ngoài trông lại rất giống ni lông, nên nhìn bằng mắt thường dễ nhầm lẫn. Xét về âm sắc, âm sắc của nó rất gần với âm ni lông, nhưng có một chút khác biệt cực nhỏ."

Nói tới đây, anh ngước lên nhìn Bạch Hào, nói thản nhiên: "Thế nên việc anh không phát hiện ra hay không nghe ra sự khác biệt cũng là hết sức bình thường."

Bình thường ư?

Câu nói này có khác nào vả vào mặt Bạch Hào.

Học nhạc cụ cũng tức là phải rèn luyện đôi tai, phàm những ai giỏi nhạc cụ, tai cũng rất tinh, đặc biệt là với những người biết kéo violon, thậm chí kéo hay thì khả năng phân biệt âm thanh càng phải mạnh hơn. Thế nên dây đàn khác, âm sắc khác với một Bạch Hào quanh năm kéo violon không khó để nhận ra.

Nhưng anh ta quả thực không nghe ra sự khác biệt.

Anh ta vô thức nhìn sang mấy người bạn bên cạnh, tuy họ chơi nhạc cụ khác nhưng thính lực cũng rất dữ. Thấy vậy, họ lần lượt lắc đầu.

Cũng đều không nghe ra.

Sắc mặt Bạch Hào cực kỳ khó coi. Việc họ không nghe ra chỉ có hai khả năng, một là vốn không có gì khác biệt, thế nên không nghe ra là đúng; Một loại khác là kiểu có khác biệt nhưng không lớn như Lục Nam Thâm nói, nên họ không nghe ra.

Khả năng phía trước gần như bằng không, chất liệu khác nhau, âm sắc phải khác nhau. Nhưng Bạch Hào sống chết cũng không muốn thừa nhận thính lực của tên nhóc đứng trước mặt đây lại dữ dằn như thế.

"Nếu sợi dây này mà bắn vào mặt anh thì không chỉ đơn giản là mù mắt thôi đâu." Lục Nam Thâm đặt nó xuống, khóe miệng ẩn hiện nụ cười chế giễu: "Bạch Hào, nói gì thì nói, tôi cũng được coi là ân nhân cứu mạng anh đấy."

Bạch Hào không hề muốn thừa nhận điểm này, nhưng lại buộc phải thừa nhận, anh ta bấm bụng cảm ơn Lục Nam Thâm. Lục Nam Thâm thì thản nhiên đón nhận lời cảm ơn ấy.

"Nhưng vì sao?" Bạch Hào không hiểu.

Câu vì sao này bao hàm rất nhiều nghi vấn. Vì sao lại nhắm vào anh ta? Vì sao phải dùng cách này để hại anh ta? Mục đích là gì...

Lục Nam Thâm im lặng nhìn mọi người, hỏi tình hình nhạc cụ của họ.

Mấy người kia nghe anh hỏi như vậy cũng hoang mang, lần lượt nói chắc là không có vấn đề gì đâu. Nhưng họ cũng không dám khẳng định chắc nịch, vì dù sao vẫn còn một bài học là Bạch Hào ở trước mắt.

Organ, sáo dài, cộng thêm cello, các nhạc cụ đều được bày ra ở đó.

Lục Nam Thâm không động vào sáo dài, bảo người đó thổi thử một điệu nghe xem sao. Người đó nghĩ rằng Lục Nam Thâm không biết thổi sáo dài nên cũng không để tâm, cầm lên thổi mấy điệu.

Nhưng Hàng Tư hiểu rõ trong lòng, anh chỉ không muốn chạm vào thứ người khác từng thổi.

Tiếng sáo dài vừa vang lên, ban đầu còn rất bình thường, ai ngờ một giây sau, Lục Nam Thâm lập tức bịt tai Hàng Tư lại. Nhưng dù đã bịt tai, cô vẫn nghe thấy một tiếng rất chói và gắt.

Cô hoảng sợ, một người tai yếu đi một phần như cô mà vẫn nghe gắt như vậy thì những người khác...

Suy nghĩ ấy vừa trỗi dậy đã thấy mọi người trong phòng đồng thời bịt tai, bao gồm chính người vừa thổi. Chiếc sáo dài rơi thẳng xuống đất, anh ta loạng choạng không đứng vững bèn ngã ra đất, sắc mặt nhợt nhạt, cả người rất khác thường rồi bất ngờ đứng lên lao thẳng ra khỏi phòng học.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK