Mục lục
Tứ Trùng Miên - Ân Tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Quá trình bôi thuốc không chỉ là sự giày vò đối với Lục Nam Thâm, ngay cả Hàng Tư cũng căng thẳng toàn thân.

Cảm nhận được sự căng thẳng ấy của cô, Lục Nam Thâm vỗ nhẹ vào cô mấy cái, "Thả lỏng chút."

"Lục Nam Thâm, anh biết tôi đang sợ gì phải không?" Hàng Tư ôm chặt chiếc chăn mỏng trong lòng, cằm tựa vào gối. Mái tóc dài hờ hững xõa xuống cổ, chỉ hở ra một khoảng lưng trần.

Lục Nam Thâm cố gắng tập trung toàn bộ tinh thần vào những nốt đỏ trên lưng cô, luôn luôn nhắc nhở chính mình đừng có nhìn lung tung, liếc lung tung, đặc biệt là đoạn eo mảnh như có thể ôm trọn bằng một tay ấy của cô.

"Biết." Lục Nam Thâm nói, "Yên tâm, tôi sẽ không để hắn có cơ hội ra ngoài đâu."

Anh đã hứa với cô rồi, sẽ không để Kiều Uyên tổn thương cô nữa.

Dĩ nhiên cũng bao gồm cả bản thân anh.

Hàng Tư khẽ "ừm" một tiếng, như lẩm bẩm, "Vậy tôi tin anh đấy nhé."

Giọng nói nhỏ chỉ như một tiếng thở dài, nhưng Lục Nam Thâm thì nghe rất rõ ràng, động tác bôi thuốc hơi khựng lại, sau đó anh lại nhanh chóng tiếp tục, đáp một câu, "Được."

Ấm lòng phần nào.

Vừa bôi xong, thuốc sẽ chưa thấm ngay nên không thể mặc luôn quần áo. Lục Nam Thâm hỏi cô cảm thấy thế nào, Hàng Tư túm lấy một góc chăn, thở dài nói, "Dịu hơn nhiều rồi, nhưng vẫn có đôi chút khó chịu, lại không thể gãi."

Lục Nam Thâm ngẫm nghĩ rồi bảo cô đợi mình một chút, anh đứng lên đi lục tủ. Hàng Tư tò mò, muốn ngó đầu ra xem, nhưng nghĩ tới sự bất tiện của mình, cuối cùng đành thôi.

Lục Nam Thâm nhanh chóng quay trở lại, nói một câu "Tìm được rồi", rồi ngồi xuống bên cạnh giường. Hàng Tư quay đầu lại nhìn, anh cầm trong tay một chiếc quạt nan được đan bằng lá trúc, tay cầm được quấn những sợi dây màu đỏ đất, nhìn cách đan thì chắc chắn đã có tuổi đời rất lâu rồi.

"Làm gì vậy?" Hàng Tư tò mò hỏi.

Suy nghĩ nổi lên trong đầu cô chính là: Không lẽ định dùng mép quạt để gãi ngứa cho mình ư, thế thì chẳng phải sẽ càng gãi càng ngứa? Cô sợ nhất là kiểu gãi hờ.

Lục Nam Thâm nói, "Ngày trước tôi từng bị muỗi đốt, dù có bôi thuốc cũng vẫn muốn với tay ra gãi, bà ngoại hay cầm chiếc quạt này quạt vào những chỗ tôi thấy ngứa, thật sự sẽ dịu đi nhiều đấy."

Vừa nói anh vừa phe phẩy nhẹ nhàng, kiểm soát lực tay rất vừa phải. Làn da mát nhè nhẹ phả ra, rơi xuống sống lưng tạo một cảm giác hơi lành lạnh. Chỉ một chút lạnh nhẹ nhàng ấy cũng đã thật sự xoa dịu cảm giác ngứa trên lưng cô, cực kỳ thoải mái.

Hàng Tư không ngờ anh còn có biện pháp này, cô nói khẽ, "Tôi còn tưởng mấy cô cậu con nhà giàu như anh sẽ được bảo vệ rất tốt chứ, đến mức ruồi muỗi không được tới gần ấy."

Lục Nam Thâm cười, "Tôi có sống trong môi trường chân không đâu."

Hàng Tư thở dài, nghĩ tới những gì anh phải trải qua lúc nhỏ, cô lại cảm thán trong lòng. So với Lục Nam Thâm thì tâm lý của cô mong manh hơn nhiều, bây giờ đến cả đàn vĩ cầm cô cũng không cầm lên được. Còn Lục Nam Thâm thì đã điềm nhiên đối mặt được với quá khứ rồi.

"Hình như đây là lần đầu tiên nghe anh nhắc đến bà ngoại, rất thương anh phải không." Hàng Tư hỏi nhẹ nhàng.

"Phải." Lục Nam Thâm nói, "Nhưng bà qua đời rất sớm, lại không sống cùng tôi ở biệt thự, thế nên chỉ có những dịp nghỉ hè mới được về thăm bà."

"Bà là một người như thế nào?" Hàng Tư hiếu kỳ.

Lục Nam Thâm nhớ lại, "Là một người rất ưa sạch sẽ cũng thích hoa lá, cỏ cây, khác hẳn với mẹ tôi, bà ngoại rất tùy hứng, cũng không thích bị bó buộc."

Lúc bà ngoại còn sống, việc anh thích nhất là được tới khu vườn nhỏ của bà ngoại, nó khác với căn biệt thự nhà anh, dường như căn nhà của bà ngoại có sức sống hơn, ngay cả tiếng chim hót cũng rộn ràng hơn căn biệt thự. Điều anh ấn tượng nhất là một cây cổ thụ rất cao, rất cao ở nhà bà ngoại. Nó nằm ở trước nhà, mỗi dịp hè về anh sẽ bò lên mái nhà, ôm một nửa quả dưa hấu to tướng, ngồi gặm dưới bóng cây xanh mát.

"Đừng nghĩ Lục Môn đông con nhiều cháu, những người có được trải nghiệm này của tôi cực kỳ ít ỏi." Lục Nam Thâm kể lại chuyện quá khứ với cô.

Ngay từ nhỏ, con cái Lục Môn đã phải gánh trên vai những trọng trách nặng nề, thế nên họ thường già đời trước tuổi, từ nhỏ đã phải bước theo đúng con đường mà bề trên sắp xếp trước, tuyệt đối không được lầm đường lạc bước.

Anh trai cả của anh, Lục Đông Thâm, với tư cách là con trưởng, cháu trưởng ở Lục Môn, áp lực có thể nhìn được bằng mắt thường, việc đạt được thành tích học tập cao một cách dễ dàng là yêu cầu cơ bản, từ nhỏ đã được cho ra đời tôi luyện rồi tới rèn giũa tại tổng bộ, thời gian luôn phải tẽ nhỏ ra mà dùng.

Hơn nữa anh trai anh còn rất nghèo, khác với những đứa con khác ở Lục Môn, muốn có tiền tiêu vặt là phải tự kiếm lấy. Ai ai cũng nói Lục Môn là danh gia vọng tộc, các thiếu gia đi ra đi vào luôn có vệ sỹ và xe đưa xe đón, nhưng chẳng ai biết đây chỉ là bề ngoài.

"Bề ngoài là sao?" Hàng Tư càng nghe về chuyện của Lục Môn càng thấy tò mò, dĩ nhiên cũng muốn hiểu thêm nhiều một chút.

Đối với thế giới bên ngoài, Lục Môn tồn tại như một truyền thuyết.

Lục Nam Thâm hơi đè người xuống một chút, bờ môi sắp dính vào má cô tới nơi, "Thật ra việc ra vào có vệ sỹ và xe đưa xe đón chỉ là con gái của Lục Môn thôi, còn con trai không bao giờ có đãi ngộ này."

Hàng Tư ngỡ ngàng, hơi nâng người lên, quay đầu lại, "Hả?"

Đây thực sự là chuyện mà người ta không ngờ tới.

Tư thế của hai người là điều không ai ngờ tới, một người đổ về trước, một người hơi nhỏm lên, gò má áp sát gò má, dính vào nhau một cách tự nhiên, cứ có cảm giác tai áp má kề.

Nhưng người Hàng Tư đang không một mảnh vải, từ góc độ của Lục Nam Thâm sẽ nhìn trộm được một vài cảnh xuân sắc nào đó.

Hàng Tư lập tức ý thức được, một lần nữa cô nằm rạp xuống, gò má ửng hồng lan tới tận vành tai, "Lục Nam Thâm, anh áp sát như vậy không sợ thuốc dính vào người à?"

Thuốc dính vào quần áo rồi.

May là chỉ có một chút, cả hai kề nhau như có như không, vừa mờ ám vừa kiềm chế.

Lục Nam Thâm cũng rất sượng, rút khăn giấy ra lau áo rồi nói xin lỗi Hàng Tư. Hàng Tư lại nằm xuống, cả hai rất lâu không nói thêm gì nữa.

Cuối cùng, vẫn là Hàng Tư lên tiếng trước, "Vì sao lại đối xử với các anh như thế?"

Quay trở lại chuyện của Lục Môn.

Thật ra Hàng Tư thực sự tò mò.

Sự ngượng ngập được hóa giải một cách lặng lẽ, Lục Nam Thâm nói, "Chắc đã thành truyền thống gia đình rồi chăng, không một cậu con trai nào của Lục Môn được chiều chuộng."

Nói tới đây, anh chữa lại, "Nếu nói về chiều chuộng, chắc chỉ có tôi."

Hàng Tư biết Lục Nam Thâm cực kỳ được cưng chiều tại Lục Môn, có thể biết được điểm này qua phản ứng của Lục Đông Thâm, nhưng nguyên nhân là gì nhỉ? "Đâu thể chỉ đơn thuần vì anh nhỏ tuổi nên được cưng chiều?"

"Cũng không phải, có rất nhiều nguyên nhân để tôi được cưng chiều tại Lục Môn, nguyên nhân ban đầu là vì thân phận may mắn của tôi."

"Hả?"

"Nghe kể lại thì khi tôi vừa chào đời, mấy dự án bị mắc kẹt một thời gian dài ở tổng bộ đã được thông suốt, giá cổ phiếu cũng tăng lên, mấy cổ đông của Lục Môn đều kiếm được bộn tiền, nên họ coi tôi như Thần tài, như một ngôi sao may mắn." Lục Nam Thâm nói.

Hàng Tư ngỡ ngàng, "Vì chuyện này ư?"

Rõ ràng là chó ngáp phải ruồi mà.

"Đây chỉ là nguyên nhân đầu tiên." Lục Nam Thâm cười nói, "Phần nhiều là vì tôi nhận được sự cưng chiều mà rất nhiều người không có được, nên họ lại càng cưng tôi, có lẽ muốn nhận được cảm giác thỏa mãn từ tôi. Ví dụ như anh cả, anh ấy chiều tôi, thật ra là đang tự chiều chính mình."

Hàng Tư lập tức hiểu ra, một sự bù đắp về tâm lý. Vì bản thân không có được nên trong phạm vi khả năng của mình mới muốn có được những gì đã mất ở những người thân thiết nhất.

Kể ra thì làm con trai của Lục Môn cũng chua chát ra phết.

"Anh bảo anh trai anh nghèo, còn anh?" Hàng Tư tò mò hỏi một câu.

"Tôi ấy à..." Lục Nam Thâm cười khẽ, "Tiền tiêu vặt nhiều không tiêu hết."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK