Mục lục
Tứ Trùng Miên - Ân Tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hàng Tư đưa tay đón lấy cốc sữa bò, Lục Nam Thâm không buông tay ngay mà tiện thể ngồi xuống bên cạnh cô, rồi mới buông ra.

"Em nói gian tình giữa ai và ai cơ?"

Hàng Tư kể lại chuyện của Phương Sênh, hai tay ôm lấy cốc sữa, cuối cùng buông một tiếng thở dài, "Đây là lần đầu tiên tôi không biết phải an ủi Sênh Sênh bằng cách nào."

Nghe xong, Lục Nam Thâm khá bất ngờ, "Không thể nào."

Ban nãy Niên Bách Tiêu cũng lải nhải kể rất nhiều chuyện trong chuyến đi team-building, nhưng hoàn toàn không nhắc đến chuyện Trần Kình vào phòng của cậu ấy.

"Chuyện này đâu thể kể ra với ai." Hàng Tư thở dài.

Lục Nam Thâm không thể phán đoán chuyện này là thật hay giả, trừ phi chính Niên Bách Tiêu thừa nhận.

"Này." Hàng Tư nghiêng đầu, ngước mắt nhìn anh.

"Hm?" Lục Nam Thâm cũng cúi đầu.

Hai người rất sát nhau, cô thì ngẩng lên, anh thì cúi xuống, tạo thành một bầu không khí mờ ám nơi hơi thở đan cài, quấn bện vào nhau. Trăng hoa như nước, rọi sáng đầu mày cuối mắt của hai người. Đôi mắt người con gái long lanh, ánh mắt người đàn ông sâu rộng như bầu trời.

Hàng Tư cảm thấy đầu óc choáng váng, chắc chắn là do chất cồn thao túng rồi. Ngay cả khi lên tiếng, chất giọng của cô cũng toát lên một cảm giác lười biếng, bết dính, "Những người lớn lên ở nước ngoài như các anh, phải chăng đều đã quen với những cô gái nhiệt tình, nóng bỏng?"

Câu hỏi của cô có vẻ bâng quơ nhưng đáp án đưa ra tuyệt nhiên không thể lập lờ cho xong. Lục Nam Thâm nói với Hàng Tư một cách đầy chắc chắn, "Tùy người, cũng tùy gia đình. Con cháu Lục Môn từ nhỏ đã phải chịu sự giáo dục nghiêm khắc, việc giữ gìn bản thân là yêu cầu cơ bản."

Thấy Hàng Tư lại định lên tiếng, anh bèn nói tiếp, "Theo tôi được biết, anh cả của Niên Bách Tiêu cũng cực kỳ nghiêm khắc với cậu ấy. Đừng quên, nhà họ Niên cũng từng danh tiếng lẫy lừng, thế nên gia giáo không thể tệ được. Cứ cho là Niên Bách Tiêu lớn lên ở nước ngoài từ nhỏ thì một vài chuyện vượt quá giới hạn cậu ấy cũng sẽ không làm đâu, bằng không há chẳng phải sẽ để anh trai đánh gãy chân? Tôi nghe anh cả kể, Niên Bách Tiêu bị anh trai mình đánh thật đấy."

Hàng Tư nhìn anh cười mà như không cười, nhìn từ góc độ của Lục Nam Thâm, ánh mắt cô lấp lánh, đẹp không tả được. Cô giơ ngón tay trỏ chọc chọc lên ngực anh, "Hai anh thân với nhau như vậy, chưa biết chừng anh đang bao che cho anh ấy."

Lục Nam Thâm cười mỉm, nhẹ nhàng nắm chặt lấy ngón tay cô, đùa nghịch trong lòng bàn tay. "Vậy thì bảo Phương Sênh qua hỏi thẳng, nhưng chẳng phải cô ấy đã đồng ý để Trác Tiêu theo đuổi rồi sao? Nói thêm một câu cũng sẽ khiến Niên Bách Tiêu tức chết vì chuyện này."

Hàng Tư không rút tay về, ngón tay vô thức quấn bện với ngón tay thon gọn của anh. "Hai người này cũng thật xứng đôi vừa lứa, đôi bên có tình cảm, đến người ngoài như chúng ta còn nhìn ra, chỉ có họ là mù. Mà mù mắt thì thôi, khi chúng ta nói cho nghe, họ còn không tin, đến chịu."

Lục Nam Thâm cười khẽ, "Thanh niên mà, kiểu gì chẳng có lúc điên rồ, quái gở."

Hàng Tư ngước mắt nhìn anh, nói cứ như thể anh thì nhiều tuổi lắm vậy.

Mà nghĩ lại kể cũng phải, trong cơ thể anh còn có một Thẩm Phục cơ mà.

Lục Nam Thâm vòng cánh tay, vây cô trong lòng mình, cúi đầu hỏi, "Vẫn chưa buồn ngủ sao?"

Một tư thế mờ ám tiêu chuẩn giữa các cặp đôi.

Được anh ôm như vậy, cô càng trở nên nhỏ bé hơn trong vòng tay anh. Hơi thở của người đàn ông phả xuống, khiến cho một buổi tối như thế này phảng phất chút ý loạn tình mê.

Lưng Hàng Tư chạm vào ngực anh, cảm nhận được một cách rõ ràng khung xương rắn chắc và những đường vân mượt mà của anh.

Có thể thật sự do cồn, Hàng Tư cứ nhớ lại một vài hình ảnh. Sự quấn quýt, mồ hôi và hơi thở khó kiềm chế được. Không, cô không nên nghĩ tới những điều ấy.

Người mang tới cho cô những điều ấy là Kiều Uyên chứ không phải Lục Nam Thâm, Hàng Tư nhắc đi nhắc lại chính mình như vậy, Lục Nam Thâm hoàn toàn không cảm nhận được những hành vi đó của Kiều Uyên.

Nhưng chẳng mấy chốc, lại có một giọng nói khác trêu chọc trong lòng: Không, cơ thể là cùng một người. Từng ngày từng đêm của hai năm trước, mọi niềm hoan hảo đều là cơ thể này mang tới cho cô.

Cô có một sự thân thuộc bản năng với nó, nó giống như một bản năng s.inh lý khắc sâu vào cốt tủy, cho dù cô cố tình quên đi Kiều Uyên nhưng cô cũng không quên được cơ thể đàn ông trưởng thành này.

Hàng Tư áp vào lồng ng.ực anh, biết rõ là không thể nhưng vẫn không nhịn được. Nhất là khi bờ môi mỏng của người đàn ông nhẹ nhàng sát lại, cô vô thức ngẩng đầu, rúc vào trong hõm cổ của anh.

Nhịp tim của cả hai đều đập rất dồn dập, người này nghe thấy nhịp tim của người kia.

Cánh tay Lục Nam Thâm đặt trên vòng eo thon của cô thu chặt lại, anh ôm cô như nâng niu một viên ngọc tuyệt đẹp.

Cô gái như nước, ngoan ngoãn, nhỏ bé nằm trong vòng tay anh. Hơi thở của anh dần dần sâu và gấp hơn, gương mặt điển trai cọ cọ vào má cô, bờ môi theo đà áp sát.

Phát hiện ra sự rụt lại của cô gái, Lục Nam Thâm giơ tay, ngón tay mảnh khảnh nhẹ nhàng nâng cằm cô lên. Gương mặt cô được anh nâng lên một cách nửa cưỡng ép, anh hôn cô.

Lần này Hàng Tư không kinh sợ cũng không né tránh. Cô hiểu rất rõ, người hôn cô là Lục Nam Thâm.

Một cảm giác thật kỳ lạ, rõ ràng là cùng một cơ thể nhưng khoảnh khắc này cô lại cảm nhận rõ sự khác biệt.

Thế nhưng Lục Nam Thâm lại buông cô ra rất nhanh, nói khẽ, "Sớm muộn gì tôi cũng sẽ gi.ết ch.ết cậu ta."

Vừa nói còn như vừa nghiến răng kèn kẹt.

Hàng Tư giật thót, nhưng cô cũng nhanh chóng hiểu ra vì sao Lục Nam Thâm lại phát rồ. Mới đó đã tiếng dép lê loẹt quẹt vọng tới, từ trên tầng đi dần xuống dưới.

Là Niên Bách Tiêu, vào phòng này kiếm nước uống.

Không ngờ trong phòng đang có người, liếc mắt nhìn thấy hai bóng đen thùi lùi, anh ấy sợ đến mức suýt chút nữa thì nhảy dựng lên, lập tức đưa tay bật công tắc đèn, sau khi thấy hai người họ mới thở phào nhẹ nhõm, ôm chặt ngực luôn miệng kêu là "Dọa chết tôi rồi".

Hàng Tư nhất thời khó xử, muốn ngồi dậy, nhưng Lục Nam Thâm không buông tay, vẫn giữ nguyên tư thế ôm cô trong lòng. Sắc mặt anh thì cực kỳ khó coi, anh cứ nhìn Niên Bách Tiêu trân trân, đôi mắt tóe lửa.

Đâu phải Niên Bách Tiêu không nhìn thấy dáng vẻ như muốn ăn thịt người ta ấy của Lục Nam Thâm, anh ấy hỏi một câu vẻ không hiểu, "Hai người vì sao không về phòng mà thân mật?"

Lục Nam Thâm không vui, "Phòng cậu không có nước à?"

"Uống hết rồi." Niên Bách Tiêu vô cùng điềm nhiên.

"Niên Bách Tiêu." Lần này là Hàng Tư lên tiếng, mặc kệ gương mặt đang ửng hồng của mình, "Tôi hỏi anh, có phải tối qua anh ngủ chung một phòng với Trần Kình không?"

Niên Bách Tiêu nhướng mày, "Vì sao tôi phải ngủ chung một phòng với cô ta?"

Hàng Tư nói thẳng thắn, rõ ràng, "Phương Sênh tận mắt nhìn thấy Trần Kình mặc áo tắm tới gõ cửa phòng anh, anh đã mở cửa cho cô ta."

Niên Bách Tiêu lại càng thấy khó hiểu hơn, "Cô ấy nhìn thấy tôi mở cửa ư?"

Việc này...

Hình như Phương Sênh cũng không nói vậy, chỉ nói đó là căn phòng mà Niên Bách Tiêu ở.

"Anh cứ nói đi, tối qua anh có ngủ một mình không? Niên Bách Tiêu, anh không được phép nói dối đâu."

Niên Bách Tiêu nói, "Tôi không hề ngủ một mình."

"Anh..."

"Tối qua tôi đổi phòng, ở chung phòng với Cảnh Tử Nghiêu." Niên Bách Tiêu đường hoàng, "Cả khu nghỉ dưỡng đều có camera, có thể xem bất cứ lúc nào."

"Chẳng phải luôn là một người một phòng sao? Anh chạy qua ngủ chung với Cảnh Tử Nghiêu làm gì?" Hàng Tư gạn hỏi.

Lúc này, sắc mặt Niên Bách Tiêu có chút thiếu tự nhiên, anh ấy hắng giọng nói, "Sở thích cá nhân của tôi, tôi có tự do mà phải không?"

Thật ra là vì tối qua quá bực dọc, anh kiếm Cảnh Tử Nghiêu uống rượu.

Niên Bách Tiêu muốn đi, lại bị Hàng Tư gọi giật lại, "Anh có suy nghĩ gì về chuyện của Phương Sênh?"

"Tôi còn nghĩ thế nào được? Mắt của Củ Lạc không tốt, Trác Tiêu rất không đáng tin! Nhưng tôi đã nói với Củ Lạc rồi, Củ Lạc không nghe!" Niên Bách Tiêu càng nói càng thấy tức.

Hàng Tư nhìn anh ấy chằm chằm, "Niên Bách Tiêu, nếu anh thích Phương Sênh, thì hãy giật lại cô ấy từ tay Trác Tiêu đi."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK