Mục lục
Tứ Trùng Miên - Ân Tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trước khi tới, Hàng Tư đã tìm hiểu qua về người tên Trần Hồ này. Ngoài việc có một công việc lý tưởng ra, anh ta cũng là người rất kỹ lưỡng trong các mặt khác của cuộc sống. Không phải là quá xa hoa, lãng phí, cũng là một người rất tư sản. Bây giờ lếch thếch như vậy, quả nhiên một con người sau khi mất hết hy vọng, tính tình sẽ hoàn toàn đổi khác.

Chăn được chất đống trên giường, quần áo thay giặt ngổn ngang, bừa bãi. Chỗ có thể ngồi được chỉ có một chiếc sofa đơn, nhưng cũng có khá nhiều đồ đạc linh tinh chất bên trên. Bên cạnh sofa là một chiếc tủ quần áo đơn giản, chất liệu vải có kéo khóa, là một loại đồ dùng luôn có trong các căn nhà cho thuê, kinh tế và có giá trị thực. Bên cạnh giường là bàn làm việc, so với chiếc giường và sofa loạn cào cào, nơi làm việc được thu dọn khá sạch sẽ, trước máy tính còn đặt một chiếc cúp, loáng thoáng nhìn ra được mấy chữ "Sáng tạo xuất sắc nhất" gì đó.

Những đồ đạc đập vào mắt gần như đều phủ bụi, lem luốc, bẩn thỉu, nhưng riêng cái cúp đó lại được lau bóng loáng.

Trần Hồ vẫn giữ thái độ nghi ngờ, cảnh giác đối với sự xuất hiện của hai người họ, nhưng vẫn túm chặt lấy câu nói đó của Lục Nam Thâm, "Trả lại sự trong sạch cho tôi nghĩa là như thế nào? Hai người tới đây vì vụ tai nạn nửa năm trước ư?"

Lục Nam Thâm mỉm cười, "Thế nên, bản thân anh cũng nghi ngờ vụ tai nạn đó chứ gì?"

Một câu rất khẳng định.

Trần Hồ hơi nheo mắt lại quan sát Lục Nam Thâm, cảm thấy người đàn ông trước mặt nói chuyện tuy nhẹ nhàng nhưng đôi mắt lại cực kỳ bình tĩnh, vững vàng, tạo cảm giác nắm giữ toàn bộ cục diện, không hề phù hợp với độ tuổi của người này, khiến người ta cứ bất giác bị anh dắt theo. Lát sau, Trần Hồ nói, "Mấy hôm trước vừa có vị cảnh sát họ Trần tìm tới đây, mục đích là muốn hỏi chuyện vụ tai nạn. Bây giờ các người lại tới, các người không phải cảnh sát à?"

Lục Nam Thâm cất giọng chắc chắn, từ tốn ung dung, "Anh không cần quan tâm chúng tôi là ai. Anh chỉ cần biết, nếu trong vụ tai nạn nửa năm trước, anh vô tội, thì người duy nhất có thể giúp anh chỉ có tôi thôi."

Trần Hồ sững người.

"Vì vậy, anh vẫn định lãng phí thời gian vào lai lịch của chúng tôi ư?" Lục Nam Thâm hỏi khẽ, rồi nhìn quanh một vòng, "Còn nữa, đã tới nhà thì đều là khách, cứ để khách đứng mãi không hay lắm thì phải? Bạn gái tôi cũng quý báu lắm đấy."

Bấy giờ Trần Hồ mới sực nhận ra. Anh ta sải mấy bước tới trước sofa, nhanh chóng nhặt nhạnh mấy món đồ linh tinh, ôm trọn vào lòng, suy nghĩ một chút rồi đặt hết chúng lên giường, sau đó đẩy ghế làm việc qua, "Hai người... ngồi đi."

Lục Nam Thâm để Hàng Tư ngồi trên chiếc ghế ấy, không phải ghế sofa không sạch nhưng Hàng Tư ít nhiều hiểu ý của Lục Nam Thâm. Ban nãy lúc thu dọn đồ đạc trên sofa, Trần Hồ còn rút ra một chiếc qu.ần l.ót nam.

Sau khi Hàng Tư ngồi xuống, Lục Nam Thâm bèn ngồi lên tay vịn sofa, tiện thể kéo chiếc ghế làm việc sang bên cạnh, Hàng Tư bèn ngồi rất sát anh. Trần Hồ tiện thể ngồi xuống mép giường, nhìn Lục Nam Thâm với vẻ sốt ruột, bất an, li.ếm nhẹ đôi môi khô cong, "À... cậu bảo cậu có thể giúp tôi, là thật sao?"

"Nếu không thì sao? Tôi tới nhà anh thăm quan à?" Lục Nam Thâm hơi nhướng mày.

Một câu nói khiến Trần Hồ á khẩu.

"Tôi có thể giúp anh, nhưng điều kiện tiên quyết là anh phải kể lại từ đầu tới cuối thật rõ ràng mọi chuyện đã xảy ra, hơn nữa..." Lục Nam Thâm nhấn mạnh, "Trước vụ tai nạn, anh phải kể lại cho tôi cảm giác và suy nghĩ của anh trước và sau khi xảy ra vụ tai nạn."

Trần Hồ ngẩn người, "Cảm giác và suy nghĩ?"

"Đúng, trước và sau khi vụ tai nạn xảy ra anh có cảm giác gì, đang suy nghĩ điều gì, phải thành thật mọi chuyện." Lục Nam Thâm nói.

Tuy không hiểu gì, nhưng Trần Hồ vẫn thành thật kể lại chuyện ngày hôm đó.

Hôm đó là thứ Tư, một ngày khá bình thường, nhưng lại là kỷ niệm cả đời không thể quên đối với Trần Hồ. Gần trưa, lúc đó Trần Hồ vội lái xe đi gặp khách hàng, không ngờ lại gặp tai nạn ở một ngã tư.

"Khi ấy, chiếc xe điện đó như thể đột ngột xuất hiện vậy, lao ra như một mũi tên, khi tôi muốn phanh thì đã muộn rồi." Trần Hồ ngồi đó, cúi gằm mặt xuống, như đang chìm hẳn vào câu chuyện quá khứ đầy sầu não.

Anh ta thề rằng khi đó anh ta lái xe hết sức bình thường, không đi nhanh, không vượt đèn, anh ta cũng thề rằng không hề nhìn thấy chiếc xe điện đó.

Lục Nam Thâm không nghi ngờ gì anh ta cả, qua quan sát đoạn camera giao thông cùng những thông số khám nghiệm hiện trường. Trước khi Lưu Quân lái xe điện bị đâm, Trần Hồ đích thực không hề vi phạm giao thông.

Ngược lại, nếu không phải vì Lưu Quân vượt đèn đỏ, bi kịch đã không xảy ra.

"Lúc đó khi đâm phải người ta, anh có nhận ra không?" Lục Nam Thâm hỏi.

Trần Hồ gật đầu, nét mặt chua xót.

"Đã biết đâm phải người ta rồi, vì sao còn tiếp tục tiến lên?" Lục Nam Thâm hỏi ra vấn đề mấu chốt.

Trần Hồ trầm mặc, trông cả người ủ ê đi nhiều, cũng có chút sốt sắng. Sau đó anh ta nghiêng người lần sờ xuống dưới gối, rút ra một bao thuốc lá.

Một bao Marlboro, anh ta rút nốt hai điếu còn sót lại trong bao, một tay bóp nát vỏ bao thuốc.

Anh ta đưa một điếu cho Lục Nam Thâm, nhưng Lục Nam Thâm từ chối khéo.

Trần Hồ thấy anh không hút, nghĩ một chút rồi hỏi hai người họ, "Tôi hút một điếu, không phiền chứ?"

Tuy người này bề ngoài có vẻ uể oải, nhưng từ chi tiết này có thể nhận ra, anh ta là một người rất lịch sự.

Lục Nam Thâm đánh mắt nhìn Hàng Tư. Hàng Tư không có vấn đề gì, bèn nói với Trần Hồ, "Hút đi, anh cứ từ từ nhớ lại, đừng nôn nóng, nhất định phải nhớ cả những chi tiết nhỏ nhất."

Trần Hồ gật đầu, khi lên tiếng giọng khô khốc, "Cảm ơn." Anh ta ngậm điếu thuốc, ngón cái ma sát lên bật lửa mấy lần mới thành công. Anh ta châm thuốc, rồi từ từ mở lại bao thuốc vừa bị mình bóp nát ban nãy, nhét điếu thuốc chưa hút vào trong.

"Tôi biết ngoài kia người ta nói gì về tôi, ý tôi là hành vi tiếp tục nhấn ga chèn qua." Phả ra một làn khói, Trần Hồ dường như mới có dũng khí. Anh ta nhấn mạnh nửa câu sau, cười khổ, "Họ cho rằng tôi muốn chèn chết nạn nhân, như vậy chỉ cần đền bù một lần là dứt điểm."

Hàng Tư đúng là đã suy nghĩ như vậy, hơn nữa cô cho rằng với logic thông thường, ai cũng sẽ nghĩ như vậy.

Nhưng sau khi Trần Hồ nói, cô lại thấy kỳ lạ trong lòng, xem ra còn có ẩn tình khác.

Lục Nam Thâm đáp nhẹ tênh, "Đây có lẽ không phải suy nghĩ của anh."

Trần Hồ ngẩng phắt lên nhìn anh, bờ môi khẽ run run, ngay sau đó không kịp nhả khói nên liên tục ho.

Lục Nam Thâm yên tĩnh đợi cho cảm xúc của anh ta bình ổn trở lại. Nhìn tình hình này, Hàng Tư lại càng chắc chắn hơn.

Đến khi cơn ho đã dịu, Trần Hồ nhìn Lục Nam Thâm và nói, "Tôi từng nói với cảnh sát, nhưng không ai tin tôi. Không đúng, chính xác là không ai hiểu ý tôi muốn trình bày."

"Anh có thể chia sẻ thử." Lục Nam Thâm từ tốn.

Bàn tay kẹp điếu thuốc của Trần Hồ vẫn còn hơi run rẩy, lát sau anh ta lên tiếng, "Thật ra vào khoảnh khắc đâm người ấy, tôi rất tỉnh táo, cũng đã ấn phanh xe. Nhưng đúng vào khoảnh khắc đó, cũng không hiểu có vấn đề gì, dường như có một âm thanh nói với tôi: Lái qua đi, lái qua đi, đừng dừng lại..."

Khi nói tới đây, tâm trạng của anh ta trở nên kích động, hút điếu thuốc cũng rất chấm chơ, "Tôi không hiểu vì sao lại nghe theo âm thanh đó. Nó cho tôi cảm giác, chỉ cần tôi lái qua là tất cả các vấn đề sẽ được giải quyết, mọi thứ trước mặt chỉ như đang nằm mơ."

"Tôi không chịu được sự mê hoặc của âm thanh ấy, đã... nhấn chân ga chèn qua." Trần Hồ đưa tay lên, bực dọc vò đầu, "Đến khi tôi hoàn hồn lại, tôi mới biết mình đã chèn chết người đó..."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK