Mục lục
Tứ Trùng Miên - Ân Tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hàng Tư được Lục Nam Thâm đưa về ký túc xá.

Cuối tuần được nghỉ, rất nhiều sinh viên đã ra ngoài chơi, đặc biệt, khu vực ký túc xá của những người học lên thạc sỹ hay tiến sỹ lại càng vắng vẻ hơn. Có điều bên này vốn dĩ ngày thường đã vắng hơn tòa nhà của các khoa vì đa phần mọi người đều bận rộn với việc làm đề tài, hoặc làm thêm ở bên ngoài.

Khi mở mắt ra, Hàng Tư đang nằm trên giường của Lục Nam Thâm, Tố Diệp một lần nữa được mời tới. Thấy cô tỉnh dậy, trái tim Lục Nam Thâm cuối cùng cũng được bình yên trở lại, anh ngồi xuống bên giường, hỏi cô cảm thấy thế nào.

Hàng Tư cảm thấy vẫn ổn nhưng những lời sau đó rõ ràng có phần ấp úng. Lục Nam Thâm rất kiên nhẫn, hỏi cô khó chịu ở đâu. Cô ngước mắt lên nhìn Tố Diệp ở bên cạnh, rồi quay sang Lục Nam Thâm, "À... Anh có thể tạm thời ra ngoài một chút không?"

Lục Nam Thâm sững người, chưa kịp hiểu ra, "Ra ngoài làm gì?"

Hàng Tư dựa vào đầu giường, nhất thời tỏ ra khó xử. Thấy vậy Tố Diệp đã hiểu rõ, giơ tay đuổi Lục Nam Thâm, "Cậu ra ngoài trước đi, có tôi ở đây, đừng lo lắng."

Sau khi Lục Nam Thâm đi ra, Tố Diệp cũng ngồi xuống bên giường rồi hỏi cô, "Chỗ nào trên người khó chịu sao?"

Hàng Tư gật đầu, nhẹ nhàng cởi cúc áo, lúc cởi đồ ra vẫn còn có chút ngại ngùng. Tố Diệp đã tinh mắt nhìn thấy, những nơi lộ ra ngoài xuất hiện nhiều vết ban đỏ.

"Trên người còn rất nhiều." Hàng Tư cất lời khó nhọc.

Tố Diệp rửa sạch hai tay, nhẹ nhàng chạm vào rồi hỏi cô: "Ngứa hay đau?"

"Không đau lắm, nhưng có ngứa một chút, nhất là sau lưng." Hàng Tư khó chịu nhíu mày, hỏi Tố Diệp, "Vì chạm vào đàn nên chúng mới xuất hiện ạ? Nhưng tôi lại không phải kiểu dị ứng trực tiếp."

Phương Sênh dị ứng với bông liễu vào mùa xuân, cứ vào những ngày bông liễu bay đầy trời là cô ấy sẽ hắt xì hơi liên tục, tới một mức độ nghiêm trọng còn nổi mẩn khắp người. Đây đúng là phản ứng của dị ứng, nhưng tình trạng của cô khác với Phương Sênh, hơn nữa cô hoàn toàn không dị ứng với môi trường hay đồ ăn nào.

Tố Diệp gật đầu, "Đây là phản ứng stress trong cơ thể cô, cũng có thể coi là một hiện tượng dị ứng. Nhưng trường hợp của cô khác với những phản ứng dị ứng thông thường, tới nhanh mà đi cũng nhanh. Tình trạng stress mang tính s.inh lý thì còn dễ khắc phục, quan trọng vẫn là tâm lý của cô."

Hàng Tư đăm chiêu, "Nhưng khi đó tôi thật sự không có quá nhiều phản ứng."

Tố Diệp lắc đầu nói: "Bất tỉnh chính là phản ứng dữ dội nhất."

Hàng Tư tỏ ra không hiểu, "Ý của tôi là, trước khi tôi ngất xỉu hoàn toàn không cảm thấy có chỗ nào khó chịu."

"Cô phải hiểu rằng cơ thể con người là một cỗ máy điều tiết khổng lồ, điểm thần kỳ của nó cũng nằm ở đây. Trong đa số tình huống, con người ta sẽ mất kiểm soát trước rồi mới ngất xỉu, nhưng cũng có người rơi vào tình trạng ngất xỉu trước khi cảm xúc bộc phát, tuy chỉ là thiểu số nhưng vẫn tồn tại, đây cũng là một cơ chế tự bảo vệ bản thân, mục đích chính là ngăn cảm xúc bùng nổ." Tố Diệp đưa ra lời giải thích.

Hàng Tư biết chị ấy đang cố gắng nói một cách dễ hiểu và thông dụng hơn một chút, thế nên cô cũng đã hiểu ý. Cô hỏi Tố Diệp, "Ý của chị là, nếu lúc đó tôi không hôn mê, cảm xúc có thể sẽ mất kiểm soát một cách nghiêm trọng?"

Tố Diệp gật đầu, "Chính là ý này."

Trong phút chốc, Hàng Tư cảm thấy rất ngỡ ngàng.

Tố Diệp vẫn giữ nguyên ý kiến đầu tiên của mình, không chọn phương án đánh nhanh thắng nhanh.

"Quá rõ ràng, cô ấy đã xuất hiện những phản ứng stress về s.inh lý, hơn nữa đây chỉ là bắt đầu." Đợi tất cả mọi người có mặt đông đủ, Tố Diệp một lần nữa khẳng định lại quan điểm của mình, "Tình hình hiện tại là phản ứng stress trước đó của cô ấy còn nghiêm trọng hơn tính toán của tôi, thế nên bắt buộc phải tiến hành trị liễu giải mẫn cảm kết hợp với uống thuốc mới được."

Cái gọi là "đông đủ thành viên", muốn nói tới Lục Đông Thâm và Tưởng Ly. Hai người họ khoảng thời gian này chưa hề trở lại tổng bộ, tuy không chủ động quấy rầy cuộc sống của Lục Nam Thâm, nhưng vẫn chú ý tới mọi động thái của anh. Sau khi biết chuyện của Hàng Tư, họ khẩn trương tới ngay lập tức.

Vì chuyện này, Hàng Tư cảm thấy rất ngại.

Tưởng Ly ngồi kế bên cô, nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, miết miết, cười nói, "Không sao, cứ coi như chị và anh trai mấy đứa được nghỉ phép đi, nhất là anh trai em, gần đây rảnh lắm."

Hàng Tư thì nghĩ thật ra Tưởng Ly tới đây một mình cũng được rồi, làm sao cô tin được câu chuyện Lục Đông Thâm đang rảnh chứ? Vả lại, dù có gặp mấy lần, cô vẫn cảm thấy sợ Lục Đông Thâm.

Nhưng thực ra bản thân Lục Đông Thâm cũng đang ngồi cách Hàng Tư xa vạn dặm, nhất là sau khi Lục Nam Thâm rót một cốc nước ấm nhét vào trong tay Hàng Tư. Lục Đông Thâm thậm chí còn đổi chỗ, sau khi âm thầm tính toán tỷ lệ mình bị "dính chưởng", cuối cùng anh ấy tìm một vị trí an toàn để ngồi xuống.

Sau khi trình bày rõ đề nghị của mình, Tố Diệp lại quay qua mắng Lục Bắc Thần dữ dội ở ngay trước mặt Lục Đông Thâm và Lục Nam Thâm. "Không phải tôi muốn nói đâu nhưng chú hai nhà họ Lục ra cái chủ ý dở hơi gì vậy? Tình trạng của Hàng Tư giống với Cố Sơ sao? Vả lại, cách làm ngày trước của cậu ấy cũng là bừa bãi, đó mà gọi là giải mẫn cảm à? Cố Sơ coi như phúc lớn mạng lớn mới thoát được kiếp nạn ấy, nếu không có khi bị cậu ta giày vò đến chết, có biết bao nhiêu trường hợp thương tích đầy mình bày ra trước mặt đó."

Tố Diệp trước nay cử xử giao tiếp luôn rất thẳng thắn, có thể đối với người ngoài còn giả vờ được một chút, nhưng đối mặt với hai vợ chồng Tưởng Ly, câu nào của chị ấy cũng sắc lẹm như dao. Cũng mặc kệ việc Lục Đông Thâm còn giữ được thể diện hay không, tóm lại là nói toạc móng heo.

Về phương diện giải mẫn cảm, ý kiến của Tố Diệp và Lục Bắc Thần hoàn toàn trái ngược nhau, mỗi bên đều có lý luận mà mình tin tưởng chắc chắn, và cả hai đều có những ca chữa bệnh thành công. Dĩ nhiên, trường hợp thành công của Lục Bắc Thần chỉ có Cố Sơ còn Tố Diệp lại là một chuyên gia về mặt này, thế nên chị ấy mới cảm thấy Lục Bắc Thần chỉ là một gánh hát rong.

Tiểu Tịnh Hảo không thể xa Tố Diệp quá lâu, thế nên nói rõ ràng xong xuôi mọi chuyện, chị ấy cũng về trước, trước khi về còn đặc biệt dặn dò Lục Nam Thâm một câu, "Cậu đừng có tin cái trò của anh hai cậu."

Tưởng Ly đứng về phía Tố Diệp, sau khi Tố Diệp rời đi, chị ấy mới nhẹ nhàng khuyên nhủ Hàng Tư, "Em cũng đừng nôn nóng, bác sỹ Tố rất có kinh nghiệm đấy."

Hàng Tư không nói gì, sắc mặt trầm tư.

Lục Nam Thâm nhìn Hàng Tư, đã hiểu rõ trong lòng, bèn hỏi cô, "Em đang băn khoăn điều gì?"

Cuối cùng Hàng Tư cũng lên tiếng, "Tôi không muốn kiểm soát bằng thuốc."

Nghe xong Tưởng Ly rất bất ngờ, Lục Đông Thâm cũng không ngờ cô lại nói như vậy, nhìn cô đầy ưu tư.

Lục Nam Thâm hiểu Hàng Tư, "Em sợ tác dụng phụ?"

"Đúng." Hàng Tư gật đầu, "Thính lực hiện tại của tôi vốn dĩ không có lợi đối với việc kéo vĩ cầm, nếu sử dụng thuốc có tác dụng an thần thêm, tôi sợ thần kinh sẽ tê liệt, ảnh hưởng tới việc biểu diễn trong tương lai."

"Không phải đâu, em gái." Tưởng Ly siết chặt tay cô, "Bác sỹ Tố cũng nói rồi đó thôi, tác dụng của thuốc chỉ là tạm thời, hơn nữa thể chất của mỗi người là không giống nhau, cũng không phải ai cũng gặp tác dụng phụ. Nhưng một khi cảm xúc của em mất kiểm soát thì sẽ rất phiền phức, khi cần thiết vẫn phải để em dùng thuốc vượt qua."

Tố Diệp đưa ra ý kiến, đồng thời cũng đưa ra phương án, vừa có sự tham gia của tâm lý vừa kiểm soát bằng thuốc, bởi vì trường hợp của Tố Diệp rất đặc biệt, mức độ phản kháng tâm lý của cô rất cao, cách bình thường không thích hợp với cô.

Khi đó Hàng Tư hỏi Tố Diệp: Thuốc liệu có ảnh hưởng tới việc biểu diễn về sao không?

Tố Diệp trả lời cô, "Nếu nói nó hoàn toàn không có tác dụng phụ đối với sức khỏe con người thì không thể nào, dù sao nó cũng là thuốc ức chế cảm xúc, nhưng nó có hiệu quả chấn tĩnh hệ thống thần kinh. Nhưng so với việc không dùng thuốc thì thuốc có tác dụng bổ trợ tốt hơn."

Lục Nam Thâm nói nhẹ nhàng, "Hàng Hàng, em đừng cân nhắc xa xôi như vậy, cho dù thuốc có tác dụng phụ cũng sẽ không ảnh hưởng tới việc biểu diễn của em, tôi sẽ giúp em."

Hàng Tư lắc đầu, "Luộc ếch bằng nước sôi, còn chưa biết sẽ phải luộc tới khi nào, ngày nào chưa hết mẫn cảm tôi còn phải uống thuốc ngày đó, nếu như lệ thuộc thuốc thì sao? Nam Thâm, tôi không muốn như vậy, nếu tôi không thể tự giải mẫn cảm bằng ý chí của mình, thì có bản lĩnh gì để bước chân vào dàn nhạc D? Có bản lĩnh gì đảm nhận vị trí nhạc công chơi vĩ cầm chính thức?"

Lục Nam Thâm hoàn toàn thấu hiểu tâm trạng của cô, nhất thời đau lòng cùng.

"À..." Lục Đông Thâm đã im lặng một lúc lâu, nãy giờ chỉ ngồi nghe họ nói, thực sự không nhịn nổi nữa phải lên tiếng, "Cứ nhất thiết phải gia nhập dàn nhạc sao? Không kéo vĩ cầm thì cũng không ảnh hưởng gì chứ?"

Tưởng Ly nghe xong ngẩng phắt lên, liếc anh ấy bằng ánh mắt không vui.

Khiến Lục Đông Thâm lại nhịn xuống, im bặt.

Thật ra Lục Nam Thâm đã nghe hiểu những gì Lục Đông Thâm muốn nói, tuy rằng chỉ có một câu như vậy. Anh đi tới trước mặt Hàng Tư, tiện thể kéo bàn tay cô ra khỏi tay Tưởng Ly. "Hàng Hàng, đối với em, tôi không hy vọng em tự làm khó bản thân, nhưng đối với tôi, dù em muốn từ bỏ hay muốn tiếp tục, tôi cũng sẽ ở bên cạnh em."

Hàng Tư không chút do dự, "Tôi muốn tiếp tục."

"Được." Lục Nam Thâm dịu dàng đáp.

***

Sau khi ra khỏi trường học, trời đã tối rồi.

Trên chuyến xe trở về, Tưởng Ly cảm thán, "Trong số con cái nhà họ Lục các anh, em thấy si tình nhất chắc là Nam Thâm, anh xem, Tiểu Nam Thâm đã thực sự đặt cô bé Hàng đó vào trong trái tim rồi, lúc nào cũng đặt cô ấy lên trên hết, tôn trọng ý kiến của cô ấy trước tiên, về mặt này, không ai trong các anh dám vỗ ngực nhận mình tài."

Lục Đông Thâm chưa vội đánh xe đi, nhưng cuối cùng cũng mở lời. "Trên đời này thiếu gì người kéo vĩ cầm hay, đâu cần phải đâm đầu vào ngõ cụt. Thích thì thích, nhưng quản lý dàn nhạc là quản lý dàn nhạc, Nam Thâm đã lẫn lộn mọi chuyện rồi."

Tưởng Ly thì không đồng ý quan điểm này, "Anh hiểu âm nhạc hay Nam Thâm hiểu âm nhạc?"

Một câu hỏi khiến Lục Nam Thâm á khẩu, rất lâu sau mới nói tiếp, "Đương nhiên là Nam Thâm hiểu."

"Bởi vậy, sao anh dám khẳng định những quyết định nó đưa ra bị tình cảm chi phối? Làm sao anh dám chắc không phải vì sau khi tìm kiếm khắp nơi, nó phát hiện ra Hàng Tư vẫn là thích hợp nhất? Vả lại, cứ cho là nó hành động cảm tính thì đã sao nào? Người ta là người sáng lập dàn nhạc D danh tiếng lẫy lừng, là một nhạc trưởng đình đám, người ta muốn cất nhắc bạn gái của mình, có vấn đề gì sao? Người ta không có quyền ưu tiên cho bạn gái của mình sao?" Tưởng Ly liên tiếp đặt những câu hỏi chí mạng.

Lục Đông Thâm: ...

"Anh nói đi chứ."

"Đúng, em nói đều đúng cả." Lục Đông Thâm cảm thấy hôm nay không nên đến.

Tưởng Ly giơ tay xoay mặt anh lại, "Sao em cứ có cảm giác anh đang dối lòng vậy?"

"Làm gì có chuyện đó." Lục Đông Thâm mỉm cười, "Anh cảm thấy em nói cực kỳ đúng, Nam Thâm là ai chứ? Nó chuyên nghiệp như vậy, quyết định mà nó đưa ra chắc chắn cũng đã được suy nghĩ thấu đáo rồi."

Tưởng Ly quan sát anh, nhìn mãi nhìn mãi, đôi mắt chợt tỏa sáng lấp lánh, cô chép miệng mấy tiếng, "Cơ mà gương mặt này của anh, thật sự là càng nhìn càng thấy đẹp trai, Tiểu Nam Thâm nhà chúng ta cũng vậy, chẳng trách cô bé ấy không thể rời xa Nam Thâm, ngồi ngắm thôi cũng đủ rồi, gen của con cái nhà họ Lục thật là tốt."

Câu này Lục Đông Thâm rất thích nghe.

Ngay sau đó Tưởng Ly lại nói, "Nhan sắc đời sau của chúng ta coi như cũng được bảo đảm. Anh nhìn em đi, đẹp đúng không, Cố Sơ cũng không cần phải nói, còn cô bé Hàng Tư kia thì sở hữu một nhan sắc tuyệt đối phù hợp với thẩm mỹ của em, quá xinh đẹp, tính cách cũng thú vị, hung hăng rất con nít, chẳng trách mà Nam Thâm đâm đầu vào."

Lục Đông Thâm chỉ đồng ý nửa câu đầu của cô, xinh đúng là sự thực không phải bàn cãi, nhưng tính cách thì... hờ hờ. Anh hắng giọng, "Em cũng đừng vui mừng quá sớm, cô ấy có được làm dâu nhà họ Lục không còn chưa biết được."

"Thế là ý gì?" Tưởng Ly buông tay, thả mặt anh ra.

Lục Đông Thâm nói, "Nam Thâm dĩ nhiên là đứa được cưng chiều nhất Lục Môn, nhưng càng được cưng chiều thì càng bị chú ý. Năm nay nó mới ngoài hai mươi nhưng số thiệp liên hôn mà bố anh nhận được đã xếp thành chồng rồi, đấy là chưa kể những đối tác tìm đến tận cửa để nói chuyện này với anh. Nam Thâm khôn lớn rồi, sẽ trở thành một miếng thịt thơm phức trong mắt mọi người."

"Vậy thì không được, Nam Thâm có theo nghiệp kinh doanh đâu, tại sao phải mang nó ra làm vật trao đổi hợp tác kinh doanh? Đến anh còn không phải liên hôn, huống hồ là Nam Thâm." Nghe xong câu ấy, Tưởng Ly phản bác ngay.

Lục Đông Thâm quay người, nhìn cô cười, "Vì sao anh không phải liên hôn, em còn chưa rõ à?"

Nếu như nghe được câu này mà bẽn la bẽn lẽn thì sẽ không còn là Tưởng Ly nữa, cô cười phóng khoáng, "Rõ chứ, anh là người mắc bệnh sạch sẽ tuyệt đối, cũng chỉ có em trị được anh, chứ là người con gái khác liệu có thể sống nổi với anh không?"

Lục Đông Thâm phá lên cười, thôi được rồi, cũng hợp lý.

***

Hàng Tư lại bắt đầu thấy khó chịu.

Trước khi ra về, Tố Diệp đã bôi lên lưng cô một lớp thuốc chống ngứa, có tác dụng một chút, nhưng không thể có tác dụng vĩnh viễn. Khi lưng bắt đầu ngứa ngáy, Hàng Tư bèn gọi điện thoại cho Phương Sênh, cô ấy không bắt máy, có lẽ đang chơi điên cuồng ở đâu đó nên không nghe thấy.

Lục Nam Thâm nghe rõ tình hình của cô, bèn nói với cô, "Em tắm luôn ở chỗ tôi đi, mặc dù... em sẽ cảm thấy không tiện lắm, nhưng phòng ký túc xá của em không có bồn tắm."

Tưởng Ly đã điều chế thuốc bột dùng để tắm cho Hàng Tư và cất công mang tới sau khi nghe được tình hình của cô. Nếu nói là lập tức thấy kết quả ngay thì chưa chắc nhưng mùi hương mà thuốc bột tỏa ra ít nhiều có thể xoa dịu những phản ứng stress của cô, nhưng tắm xong còn phải bôi thuốc, như vậy mới nhanh khỏi.

Đây cũng là nguyên nhân Hàng Tư gọi điện thoại cho Phương Sênh.

Ban đầu Hàng Tư còn cứng đầu, nhất quyết không chịu, sau đó quả thực quá khó chịu nên đành phải đồng ý. Trước khi vào phòng tắm, Hàng Tư lo lắng đánh mắt nhìn Lục Nam Thâm. Lục Nam Thâm hiểu ánh mắt này của cô, bèn nói, "Yên tâm, tôi sẽ không cho phép Kiều Uyên ra ngoài đâu."

Bấy giờ Hàng Tư mới yên tâm, sau khi đi vào phòng tắm bèn khóa chặt cửa lại.

Lục Nam Thâm ngồi trên ghế, bật máy tính lên, cố gắng tập trung cho việc của dàn nhạc, thậm chí anh còn đeo tai nghe. Nhưng âm thanh trong phòng tắm vẫn lọt đầy đủ vào tai anh. Anh thừa nhận, để Hàng Tư ở lại là một thử thách, huống hồ cô còn đang tắm.

Anh nghe thấy tiếng ngón tay cô lướt qua mặt nước, dòng nước từ từ chảy, hơi nước mịt mờ, cô cởi từng bộ quần áo xuống, đi tới bên cạnh bồn tắm, rồi thận trọng bước xuống.

Lục Nam Thâm khẽ nuốt nước bọt, nhịp thở dần trở nên gấp gáp.

Mặt đen tối của người khác thì chỉ là mặt đen tối, ẩn giấu trong tim, cho dù có xuất hiện cũng chỉ làm xao động cảm xúc mà thôi. Nhưng mặt đen tối của anh là một người cụ thể, hoàn toàn độc lập, trong đó đại diện nổi bật phải kể tới Kiều Uyên.

Lục Nam Thâm thừa nhận, chuyện mà Kiều Uyên làm với Hàng Tư, anh cũng rất muốn làm, đặc biệt là vào giây phút này, mấy lần anh suýt chút nữa muốn lao vào phòng tắm. Cứ có một giọng nói thì thầm với anh: Cô ấy vốn là của mày mà, mày có được cô ấy là chuyện rất bình thường.

Đi đi, đi đi.

Lục Nam Thâm cuộn chặt tay lại, lồng ng.ực từ từ nóng rực lên, thở gấp gáp. Anh bất ngờ mở to mắt ra, lạnh lùng quát khẽ, "Đủ rồi, Kiều Uyên, mày muốn ra ngoài ư, đừng hòng!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK