Mục lục
Tứ Trùng Miên - Ân Tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chuyện động thủ khá ầm ĩ.

Một vài các thành viên chủ chốt của đội đều có mặt.

Lúc sau khi huấn luyện viên tới bệnh viện, nhìn thấy gương mặt cả hai đều sưng tím liền mắng họ một trận té tát. Cảnh Tử Nghiêu nói đỡ cho Niên Bách Tiêu, tỏ ý chuyện này bắt nguồn từ anh ta, không thể trách Niên Bách Tiêu.

Sau khi nói một hồi chỉ càng khiến huấn luyện viên nổi điên, "Tình sâu nghĩa nặng quá nhỉ? Cậu tưởng tôi chỉ mắng hai cậu ấy chứ không mắng cậu à? Có phải chuyện này do cậu mà ra không? Vậy thì cậu chính là kẻ đầu têu!"

Cảnh Tử Nghiêu không phục, "Cậu ta bôi nhọ đội xe của chúng ta! Tôi không dạy dỗ cậu ta thì dạy dỗ ai?"

"Cái gì mà các cậu với chả chúng ta? Mọi người đều là thành viên của một đội xe, có hiểu không?" Huấn luyện viên bực dọc, "Tôi đã nói biết bao nhiêu lần rồi, G4 kiên trì được tới bây giờ là sự cố gắng, nỗ lực của tất cả các thành viên. Tất cả chúng ta là một thể thống nhất, không được ngờ vực, không được xích mích. Các cậu, bao gồm cả Trác Tiêu, có hiểu được đạo lý này không? Nếu vẫn chưa hiểu thì quay về đọc thuộc nội quy đội xe cho tôi! Khi nào nắm vững được tinh thần của nó rồi thì mới được tham gia thi đấu!"

Ông ấy có vẻ rất giận.

Bắt Niên Bách Tiêu xin lỗi Trác Tiêu, dù sao thì hiện tại Trác Tiêu cũng đang phải ngồi xe lăn.

Không phải Niên Bách Tiêu không muốn nể mặt huấn luyện viên, là không muốn để Trác Tiêu được lên mặt.

Anh ấy cười khẩy, "Huấn luyện viên, cậu ta coi mình là người của đội xe chưa? Cậu ta đã đấm Cảnh Tử Nghiêu, vậy là sai rồi. Tôi ra tay là để thể hiện chính nghĩa, trừ bạo giúp kẻ yếu."

Mấy câu nói này... đại ý thì không sai nhưng nói rất vụn vặt.

Cũng may là mọi người đã quen từ lâu.

Mặt huấn luyện viên tái xanh đi.

Các thành viên khác cũng tỏ ra bất bình thay cho Niên Bách Tiêu và Cảnh Tử Nghiêu, lần lượt tỏ thái độ với huấn luyện viên rằng Trác Tiêu cũng ức hiếp người ta quá đáng trước. Cậu ta vốn dĩ đã có thành kiến với G4, chẳng hiểu vì sao lại tới G4.

Niên Bách Tiêu cười khẩy, "Trác Tiêu, cậu là mật thám đúng không?"

Hàng Tư đứng cạnh nghe được từ này, trái tim cũng loạng choạng theo, vốn kiến thức tiếng Trung thật là sâu sắc.

Quả nhiên, Trác Tiêu phải ngẩn ra một lúc mới hiểu ý, bắt đầu phản công, "Anh nói tôi là gián điệp, anh có chứng cứ gì không? Không có chứng cứ tức là đặt điều, phỉ báng, cẩn thận tôi kiện đó!"

Cảnh Tử Nghiêu đứng cạnh cười lạnh lùng, "Cậu và Báo Săn thân nhau như vậy, lại một mực cho rằng Niên Bách Tiêu đã hại hai người, chẳng lẽ cậu lại chân thành thật ý? Nếu có một ngày cậu gặp đồng đội cũ trên đường đua, cậu sẽ cố gắng hết sức hay cố tình nhường đây?"

Các thành viên khác ra sức hùa theo.

Huấn luyện viên không lên tiếng cũng không xen ngang, nếu mười điều nội quy của đội xe cũng chưa áp chế được họ thì đành tạm thời mặc kệ, để họ tự giải quyết mâu thuẫn.

Mâu thuẫn chưa giải quyết thì những chuyện như hôm nay vẫn sẽ xảy ra.

Bị bao nhiêu người nhắm vào, Trác Tiêu cũng không e sợ, công kích thẳng mặt, "Thật nực cười, mấy người nghĩ tôi là gián điệp, thế còn Niên Bách Tiêu thì sao? Ngày nào anh ta cũng bám theo Lục Nam Thâm đó. Mấy người đừng quên, Lục Nam Thâm từng là người dẫn đường cho Báo Săn, suy cho cùng cậu ta vẫn thân với đội xe AG, đúng không?"

Lại kéo cả Lục Nam Thâm vào chuyện này.

Niên Bách Tiêu nổi điên lên, "Cậu nói tôi thì thôi, nói Lục Nam Thâm làm gì?"

Trác Tiêu mỉm cười chế giễu, "Sao hả? Nhột à? Tôi cũng chỉ nói bâng quơ vậy thôi, có lý hay không, các người tự suy ngẫm."

Các thành viên khác dĩ nhiên rất tin tưởng đạo đức của Niên Bách Tiêu, nhưng họ lại chưa hiểu Lục Nam Thâm, thế nên nghe Trác Tiêu nói xong cũng hơi ngập ngừng.

Có điều, đa phần sự ngập ngừng của họ tới từ việc sợ Niên Bách Tiêu bị lừa.

Cảnh Tử Nghiêu kéo Niên Bách Tiêu vào trong góc, hỏi nhỏ, "Lục Nam Thâm đã đưa ra yêu cầu gì với cậu chưa? Cậu nhớ kỹ, dù cậu ta có nói gì cũng không được đồng ý."

Niên Bách Tiêu thở dài, nghĩ bụng, với khoảng cách này cũng có khác gì nói toạc ra trước mặt Lục Nam Thâm đâu.

Cảnh Tử Nghiêu lại thủ thỉ, "Cậu ấy à, nói gì thì nói cũng lớn lên ở nước ngoài, suy nghĩ không quá phức tạp. Ở đây có những người trông có vẻ lương thiện nhưng thật ra nội tâm như tổ ong bắp cày vậy, nên cậu phải hết sức cẩn thận."

Niên Bách Tiêu khẽ thở dài, "Lục Nam Thâm cũng không phức tạp đến vậy."

Lúc nói câu này, anh ấy khá chột dạ.

Nhưng cũng đâu thể nói trước mặt mọi người, Lục Nam Thâm là người mắc chứng rối loạn nhân cách chứ.

Thật là, ông trời ơi.

"Cậu xem, cậu nói đỡ cho cậu ta rồi đấy." Cảnh Tử Nghiêu nhìn Niên Bách Tiêu như nhìn một người bệnh nặng, "Đây chính là điểm lợi hại của cậu ta."

Niên Bách Tiêu vẫn còn muốn nói đỡ cho Lục Nam Thâm thì đã nghe thấy anh hờ hững lên tiếng, "Tôi có đưa ra một yêu cầu nhỏ với Niên Bách Tiêu và gần gũi với cậu ấy, cũng thực sự là có mục đích."

Dứt lời, những người khác đều kinh ngạc nhìn sang Lục Nam Thâm.

Nét mặt của Cảnh Tử Nghiêu đã không thể hình dung bằng hai từ "ngỡ ngàng" đơn thuần nữa, phải nói là nhìn Lục Nam Thâm trân trân như gặp ma. Rất lâu sau, anh ta lại quay sang Niên Bách Tiêu, Niên Bách Tiêu tốt bụng nhắc nhở một câu, "Cậu ấy nghe thấy hết."

"Nhưng... Nhưng xa thế này mà..."

"Cũng không khác gì anh thì thầm vào tai cậu ấy đâu." Niên Bách Tiêu nhìn Cảnh Tử Nghiêu bằng nét mặt thương hại.

Cảnh Tử Nghiêu hoàn toàn rối loạn.

Anh ta ít nhiều cũng biết Lục Nam Thâm có một đôi tai rất cừ, nhưng không ngờ nó lại cừ đến mức ấy.

Lúc này huấn luyện viên cũng không ngồi yên nữa, nhìn về phía Lục Nam Thâm, hỏi thẳng, "Cậu có mục đích gì?"

Lục Nam Thâm cũng trả lời cũng kỳ thẳng thắn, "Dàn nhạc của tôi cần nhân lực, Niên Bách Tiêu là sự lựa chọn tốt nhất."

Huấn luyện viên bàng hoàng.

Các thành viên khác cũng không ngờ lại là nguyên nhân này, ai nấy đều bất ngờ.

Cảnh Tử Nghiêu hỏi Niên Bách Tiêu, "Cậu giỏi thật! Chuyển sang nghề khác luôn?"

Niên Bách Tiêu cũng không giấu giếm, "Tên nhóc Lục Nam Thâm này..." Vừa mở lời, anh ấy nhận được một ánh mắt từ Lục Nam Thâm, bèn hắng giọng, chọn lọc từ ngữ...

"Cơ thể hơi yếu... ừm, yếu ớt." Lần này rốt cuộc cũng đã nói chuẩn rồi, "Còn tôi thì khỏe mạnh, khi gặp chuyện gì tôi có thể xông lên, coi như là một vệ sĩ đi."

Các thành viên ồ lên, "Đã làm được vệ sĩ rồi."

Huấn luyện viên nhíu mày, "Hoang đường."

Không hoang đường sao được?

Cảnh Tử Nghiêu cũng nghĩ như vậy, đường đường là một tay đua lại đi làm vệ sĩ, ăn no rửng mỡ à?

Niên Bách Tiêu khoát tay, "Không hoang đường, có tiền mà."

Huấn luyện viên thiếu chút nữa thì ngất xỉu, chỉ tay vào anh, "Cậu... cậu... Cậu là con át chủ bài của đội xe chúng ta, giành giải quốc tế đấy!"

"Trời," Niên Bách Tiêu nhẹ nhàng nắm lấy những ngón tay của huấn luyện viên, "Bớt giận, bớt giận. Anh xem, ngón tay run cả lên rồi. Em đang kiếm tiền cho các anh em, chứ không bán nhan sắc, không hề mất mặt."

Bắng nhắng, bông đùa nhưng lại khiến người ta câm nín.

Vừa nghe tới "kiếm tiền", đám bạn cùng đội lập tức sáng rực mắt lên.

Cảnh Tử Nghiêu hoàn toàn bỏ đi thái độ khinh thường trước đó, hỏi Lục Nam Thâm với nét mặt đầy mong chờ, "Còn thiếu chân nào không?"

Hàng Tư và Phương Sênh đưa mắt nhìn nhau.

Trước mắt toàn là những tay đua hạng nặng, giành bao giải thưởng lớn nhỏ, họ thiếu tiền lắm à?

Chẳng lẽ...

Phương Sênh nhìn vị huấn luyện viên đầy hồ nghi.

Ánh mắt ấy khiến ông ta tổn thương vô cùng, quát khẽ, "Bình thường tôi để các cậu chịu thiệt à? Bất kỳ ai trong các cậu ai dám nói mình thiếu tiền? Nào, đứng ra nói cho tôi nghe!"

Cứ làm như ông ta tham lam nuốt hết tiền thưởng vậy.

Thấy huấn luyện viên nổi nóng, Cảnh Tử Nghiêu vội an ủi, "Không ai nói là anh khiến chúng em thiệt thòi cả. Bọn em chỉ đơn thuần muốn kiếm thêm chút trợ cấp. Anh xem, G4 của chúng ta sống đến hiện tại, từng vẻ vang, cũng từng lụi bại. Tuy bây giờ trông có vẻ ổn định, nhưng biết đâu một ngày nào đó lại trở về như cũ? Các cụ có câu rất hay, đời người đến lúc già sẽ ba chìm bảy nổi, chúng ta cứ đề phòng có hơn không?"

Câu nói này tuy nghe rất khôi hài nhưng Hàng Tư đã hiểu. Cô bỗng cảm thấy thán phục những con người này, có lẽ họ cũng đều là những thành viên kỳ cựu rồi nên mới suy nghĩ cho đội xe đến vậy.

Cũng có thể nhìn ra được những lúc đội xe khó khăn là khó khăn thực sự, bằng không sao những người này phải lo trước tính sau?

Huấn luyện viên có lẽ cũng nghĩ tới điểm này, sự khó chịu trong ánh mắt tan đi, đổi lại thành một cảm giác áy náy khó diễn tả.

Cảnh Tử Nghiêu đường hoàng nói với Lục Nam Thâm, "Đã nghe danh cậu giàu có, chỉ cần cậu chịu bỏ tiền thì chúng tôi sẵn sàng bỏ sức, điều kiện tiên quyết là không phạm pháp."

Khóe miệng Lục Nam Thâm nhếch lên, "Tôi cũng không cần nhiều người đến vậy, một mình Niên Bách Tiêu là đủ rồi. Mọi người yên tâm, giá của cậu ấy cao lắm."

Nghe được những lời này, Niên Bách Tiêu vênh váo ra mặt.

Đương nhiên, gáo nước lạnh thì ở đâu cũng có.

Trác Tiêu không hề định hòa chung niềm vui ấy.

Anh ta cười khẩy, "Tinh anh cái gì? Ở trong mắt tôi đúng là một đám ngu xuẩn."

Cơn giận của Cảnh Tử Nghiêu lại bùng lên, "Mày không chịu thôi đi có phải không?"

Trác Tiêu lạnh lùng liếc nhìn, "Vụ án Ode to soul năm xưa có ai là không biết, lại còn định gây dựng lại dàn nhạc? Theo những gì tôi biết, đến cả thành viên, anh Lục đây còn chưa có đủ."

Anh ta ngừng một chút, đưa mắt nhìn quanh, "Anh ta nói gì là mấy người tin ngay à? Chưa biết chừng trong chuyện này lại có điều gì khuất tất ấy chứ."

Niên Bách Tiêu ghét nhất là có kẻ hạ bệ anh em của mình, bèn tiến tới giật lấy cổ áo của anh ta, "Vẫn muốn ăn đấm hả?"

"Vậy cậu ta có dám nói mình đã tập hợp đủ thành viên không!" Trác Tiêu lạnh lùng quát.

Niên Bách Tiêu vừa định lên tiếng thì đã nghe thấy Lục Nam Thâm nói, "Phải, chưa đủ."

Cảnh Tử Nghiêu cười khẩy, "Cậu ấy nói rõ rồi, trước mắt đang gây dựng lại dàn nhạc, chứng tỏ là thành viên chưa đủ, có cái gì kỳ lạ?"

"Không kỳ lạ ư? Ha!" Trác Tiêu giật tay Niên Bách Tiêu ra, "Nếu chỉ là một dàn nhạc bình thường thì chẳng có gì để nói, muốn chiêu mộ vài phút là xong. Nhưng mà..."

Anh ta nhìn Lục Nam Thâm chằm chằm bằng ánh mắt giá lạnh, "Cậu có dám nói với dàn nhạc của cậu thì dễ không? Có ai dám bất chấp cả tính mạng để hoàn thành lý tưởng cho cậu đây?"

"Thế là sao?" Mọi người cảnh giác.

"Mấy người không biết cũng dễ hiểu thôi. Dàn nhạc của Lục Nam Thâm bị một tên hung thủ nhắm tới, bất kỳ ai gia nhập cũng gặp nguy hiểm. Chẳng ai dại gì nộp mạng! Thế nên mọi người không thấy kỳ lạ sao? Niên Bách Tiêu rõ ràng là tay đua lại bị kéo vào chuyện này, rõ ràng là thiếu hợp lý. Cách giải thích duy nhất là Lục Nam Thâm cố tình, cậu ta mới chính là người muốn trả thù cho Báo Săn!"

Mọi người thảng thốt.

"Tôi tới G4 chỉ mong được tiếp tục thi đấu, tôi thân thiết với Báo Săn đấy, nhưng tôi không muốn hại người để rồi mất cả tương lai! Lục Nam Thâm thì khác, được Báo Săn chọn làm người dẫn đường, thì cả hai đã phải tin tưởng nhau. Một mối quan hệ bền chặt như vậy, bảo buông bỏ là buông bỏ ư? Thậm chí còn xưng anh em với Niên Bách Tiêu mà không quan tâm gì chuyện trước đây?"

Cuối cùng anh ta bổ sung một câu, "Đừng có ngốc nữa! Mọi người đừng để bị cậu ta lừa, cậu ta chỉ đang mượn cớ gây dựng dàn nhạc để tiếp cận Niên Bách Tiêu hòng lật đổ G4 thôi."

Niên Bách Tiêu nhíu mày quát, "Mày nói luyên thuyên cái gì vậy?"

Bỗng một giọng nói vang lên, khẽ khàng, nhẹ nhàng...

"Ai nói dàn nhạc của Lục Nam Thâm chưa đủ người?"

Cả đám sững sờ, vô thức nhìn theo hướng phát ra tiếng nói.

Là Hàng Tư.

Cô nhìn quanh một vòng, ánh mắt lạnh như băng, "Tôi chính là thành viên cuối cùng mà anh ấy cần tìm. Tôi có mặt là dàn nhạc sẽ được thành lập."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK