Mục lục
Tứ Trùng Miên - Ân Tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hàng Tư choáng váng trong một khoảnh khắc, máu nóng tựa hồ đã trào thẳng lên não bộ, vành tai cô đỏ lựng lên nhanh chóng. Hơi thở mỗi lúc một gấp gáp hơn, hơn nữa cho dù cô không quay đầu cũng biết Lục Nam Thâm đang nhìn mình chằm chằm, ánh mắt nồng cháy, rực lửa.

"Anh... Anh còn nói linh tinh những chuyện ngoài lề, tôi sẽ về phòng đấy, anh tự nghiên cứu đi." Nói rồi, cô định đứng dậy, nhưng bị Lục Nam Thâm ấn xuống.

"Được, không chọc em nữa." Lục Nam Thâm mỉm cười, "Tiếp tục nói vào chuyện chính."

Cô gái này da mặt mỏng, tuy rằng bây giờ cứ nhìn thấy cô anh lại muốn chọc ghẹo đôi chút, nhưng vẫn phải kiềm chế lại, tránh để cô nghĩ anh là người thiếu đứng đắn.

"Thông qua sóng âm, chúng ta có thể suy đoán cơ bản những chuyện đã xảy ra." Lục Nam Thâm nhanh chóng quay trở lại guồng nghiêm túc, vẻ mặt cũng nghiêm nghị và chân thành trở lại, ngược lại càng khiến anh thêm quyến rũ và hút hồn.

Hàng Tư cố gắng thoát ra khỏi sự hấp dẫn ấy.

Cách tốt nhất chính là cách xa anh một chút, nhưng anh đang gần như bao bọc cô trong vòng tay mình, cô cương quyết dịch ra xa sẽ bị anh cười chăng.

Cười cô chịu không nổi dụ dỗ.

Lục Nam Thâm tiếp tục nói, "Nhìn từ góc độ của Trần Hồ, hôm ấy anh ta lái xe đi làm. Hung thủ dùng sóng âm gây ảnh hưởng tới chiếc xe bên cạnh Trần Hồ khiến nó đổi làn đột ngột, dẫn đến việc ý thức của Trần Hồ trở nên căng thẳng. Lúc này, hung thủ lại dùng sóng âm thứ hai để khống chế Trần Hồ, nên có một khoảnh khắc, Trần Hồ đã không nhìn thấy Lưu Quân, đến khi nhìn thấy thì đã muộn. Khi hai chiếc xe đâm vào nhau, tác dụng của sóng âm vẫn chưa chấm dứt, bị âm thanh điều khiển, Trần Hồ không kiểm soát được hành vi của mình, có thể nói vào khoảnh khắc đó, Trần Hồ đã không còn là chính mình nữa."

Thế nên Trần Hồ mới liên tưởng tới những truyền thuyết ma quỷ. Một người đang sống sờ sờ sao có thể mất kiểm soát? Một vấn đề chính bản thân anh ta cũng không hiểu nổi, nên chỉ có thể ký thác cho tâm linh.

Hàng Tư cũng đã theo kịp nhịp của anh, "Từ góc độ của Trần Hồ?"

"Phải." Lục Nam Thâm hiểu nguyên nhân cô nắm lấy trọng điểm này là gì. "Với những tài liệu chúng ta có được tới thời điểm hiện tại, chỉ có thể đứng từ góc độ của Trần Hồ, còn việc Lưu Quân ngay lúc đó có bị âm thanh gây ảnh hưởng hay không chưa thể tìm ra được thông qua đoạn camera hành trình này."

Hàng Tư khẽ nhíu mày, Lưu Quân đã qua đời rồi, làm sao biết được tình hình lúc đó đây?

"Tôi không hiểu, chủ của chiếc xe đổi làn kia đã được hung thủ lựa chọn sẵn từ trước hay chỉ là một sự lựa chọn tùy biến? Nếu theo tầng âm thanh ban nãy anh nhắc đến, khả năng cao chủ xe thuộc trường hợp đầu tiên phải không?"

Đây là khả năng cao hơn cả, nhưng Lục Nam Thâm lại lắc đầu, "Ngược lại, trường hợp chọn bất kỳ lại cao hơn. Cũng có nghĩa là, tuy rằng hung thủ đã thiết lập sóng âm thành từng điểm đối điểm, nhưng khả năng vào tình huống đó, chỉ định sẵn một người quấy rối không cao. Chỉ có thể nói rằng, lúc đó chủ của chiếc xe nào vừa hay hợp với sóng âm ấy thì sẽ trở thành con dao trong tay hung thủ."

Hàng Tư thảng thốt.

Chiêu này thật thâm độc.

"Mong là ngày mai có thể hỏi được điều gì đó từ người thân của Lưu Quân." Hàng Tư thở dài.

Lục Nam Thâm "ừm" một tiếng.

Cả hai im lặng trong chốc lát, cho đến khi Hàng Tư chợt nhớ ra một điểm mấu chốt. "Tôi cảm giác hung thủ càng lúc càng thiếu kiên nhẫn rồi, dường như hắn đang rất sốt ruột, chỉ mong anh tìm ra hắn."

Lục Nam Thâm một tay chống cằm nhìn cô, một cánh tay vẫn gác lên lưng ghế của cô. Nhưng ngón tay trước mắt của anh có đôi chút nghịch ngợm, tức là cứ vừa như vô tình vừa như cố ý cọ vào cánh tay cô.

Từng nhịp bâng quơ, nên càng khiến Hàng Tư khó phán đoán. Nói anh lợi dụng thì động tác của người lại giống đang suy tư hơn. Nhưng nếu nói anh vô tâm thì động tác này lại mang một sự mờ ám quá lộ liễu.

Hàng Tư muốn xoay người nhưng chỉ có một hướng để xoay, chính là hướng vào lòng anh. Thế là cô quyết định... "dĩ bất biến ứng vạn biến".

"Sao lại nói vậy?" Lục Nam Thâm cười hỏi.

Hàng Tư ngồi thẳng dậy, "Hung thủ biết anh đang điều tra hắn, thì ắt cũng sẽ nghĩ được anh sẽ tìm Trần Hồ xin camera hành trình. Thế nên chẳng lẽ hắn không nghĩ tới chuyện anh sẽ nghe ra hai nhóm âm thanh? Không giấu giếm, hoặc là vì không thể giấu nổi, hoặc là vì cố tình để lộ, tôi tin vào trường hợp thứ hai hơn."

Lần này cô biết Lục Nam Thâm cố tình. Anh giữ nhẹ lấy vai cô, ngón cái cọ cọ hai cái, "Thông minh thật đấy."

Hàng Tư nghĩ bụng, đây đâu phải chuyện gì khó ngẫm cho lắm.

"Anh muốn dụ hắn ra gặp mặt để làm gì? Quyết đấu một trận sinh tử ư?"

Lục Nam Thâm phì cười, "Tuy có hơi khoa trương, nhưng tôi cảm thấy cũng đúng khoảng tám, chín phần. Bây giờ dù là tôi hay cảnh sát thì đều đang theo dõi hắn sát sao. Hắn muốn làm lại vụ thảm án ở dàn nhạc hai năm trước không dễ dàng như vậy. Nhưng lúc hắn cũng muốn chứng minh sự tồn tại của mình, nên mục đích hắn cố tình để lại manh mối âm thanh chính là muốn dụ tôi từng bước, từng bước sa vào bẫy."

Hàng Tư quay đầu nhìn anh, "Biết rõ là bẫy còn sa vào?"

"Nếu địch đã muốn động, tôi còn ngồi im thì hơi thiếu tôn trọng người ta rồi. Hắn có lòng mời gọi, thì tôi cũng muốn xem xem hắn âm mưu trò gì." Lục Nam Thâm cười bắng nhắng.

Hàng Tư quan sát gương mặt anh, khoảnh khắc này cứ có một cảm giác khác lạ. Thế là cô hỏi thành lời, "Có phải anh rất xem nhẹ chuyện sống chết không?"

Lục Nam Thâm nhìn thẳng vào mắt cô, "Vì sao em lại nghĩ tôi như vậy?"

Hàng Tư thở dài, "Người bình thường chẳng ai bám theo manh mối của hung thủ mà tới, họ sẽ ngần ngại, về mình hoặc về người thân, nhưng anh thì không."

"Ai nói tôi không?" Lục Nam Thâm cười khẽ, ngón tay nhẹ nhàng quấn một lọn tóc của cô lại, để nó bám chặt vào ngón tay mình. "Tôi cũng có người thân, có bạn bè, bây giờ còn có người yêu. Chính vì có quá nhiều mối bận lòng nên càng không thể lùi bước. Tôi không thể để ai khác hy sinh vì mình, cũng không thể khiến những người bên cạnh mình chịu liên lụy."

Anh ngừng lại một chút, "Đã có người mất mạng rồi, không được để máu chảy nữa."

Hàng Tư sững sờ nhìn anh.

Lục Nam Thâm nhìn thẳng vào mắt cô, khóe miệng rướn lên một nụ cười như tia nắng xuân làm tan đi băng tuyết mùa đông, có chút nắng ấm áp. "Em cũng từng nói, có những chuyện trốn tránh chẳng được, nếu đã vậy thì hãy thẳng thắn đối diện đi. Hơn nữa..."

Nói rồi, gương mặt điển trai của anh sát lại gần cô, "Người quan trọng nhất với tôi, người cần được bảo vệ nhất đang ở ngay bên cạnh, tôi cũng chẳng còn gì phải e dè nữa."

Cổ họng Hàng Tư khô rát, "Ai... Ai cần bảo vệ nhất chứ? Tôi cũng đánh đấm rất được, biết không?"

Gương mặt Lục Nam Thâm càng ép sát hơn chút nữa, anh nhìn cô chăm chú, bật cười, "Chúng ta sắp xếp lại nhé. Chắc chắn tôi không cần lo về phía gia đình mình. Phía trại trẻ mồ côi hay dàn nhạc đang có người của Cận Nghiêm âm thầm theo dõi, hung thủ cũng không ngốc tới mức tự sa đầu vào lưới. Thế nên tính ra chỉ còn em thôi đúng không? Đúng là em cũng giỏi đánh đấm, nhưng các cụ có câu 'đạn sáng dễ né, tên tối khó lường'. Em là con gái, phải có người kề bên mới ổn thỏa."

Hàng Tư suy nghĩ về câu nói này của anh, thật ra về lý thì không sai, những người khác đều khá an toàn, duy chỉ có cô và Phương Sênh.

Phương Sênh còn có Niên Bách Tiêu, cũng không cần quá lo lắng.

Thấy Lục Nam Thâm cứ nhìn mình cười, cô bẽn lẽn cười nói, "Tôi không phủ nhận điểm này. Vậy được, suy nghĩ cho sự an toàn của tôi, tôi cũng phải khẩn trương giúp anh tìm ra hung thủ. Anh nói đi, chúng ta đã tìm manh mối qua camera hành trình của Trần Hồ, phải chăng cũng có thể tìm ra một ai đó quay được camera hành trình của Lưu Quân trước khi gặp tai nạn?"

Ánh mắt Lục Nam Thâm rực sáng như sao, "Cũng không cần phiền phức đến vậy, chỉ cần tìm được hung thủ tại hiện trường là được."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK