Mục lục
Tứ Trùng Miên - Ân Tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi Lục Nam Thâm và Hàng Tư đi khỏi, Niên Bách Tiêu cất cái vẻ bắng nhắng vừa rồi của mình đi, nhìn những bông tuyết lả tả, từ từ rơi bên ngoài cửa sổ, cảm thán anh lớn bằng từng này rồi mà vẫn chưa có quá nhiều lần được nhìn thấy tuyết, nhất là những trận tuyết lớn và nặng hạt như thế này. Nếu được ở một nơi khác, làm một trận "đánh nhau" bằng tuyết chắc sẽ đã lắm.

Ngoài cửa có hai hàng dấu chân, bên nông bên sâu. Anh nói: "Mấy con thú nhỏ chắc đi ngủ đông hết rồi chứ nhỉ, chẳng biết họ có thể săn bắt được gì."

Phương Sênh ngồi canh bên cạnh đống lửa, bẻ những chạc cây đã gom lại một đống thành những mẩu gỗ có chiều dài tương đương nhau, sau đó xếp gọn gàng bên cạnh. Cô nói: "Thật ra anh có thể đi cùng họ mà."

"Bỏ cô ở lại nhà gỗ một mình không được." Niên Bách Tiêu không buồn suy nghĩ, nói luôn một câu.

Phương Sênh ném vài mẩu gỗ vào trong đống lửa: "Cũng đâu phải chỉ có mình em."

Câu nói này đầu tiên làm Niên Bách Tiêu giật nảy mình, sau đó mới ngỡ ngàng hiểu ra cô đang nói đến Khương Dũ. Người ấy nằm kia hoàn toàn bất tỉnh nhân sự nên Niên Bách Tiêu đã tự động tảng lờ anh ta khỏi tầm nhìn của mình.

Anh ngồi xuống cạnh đống lửa, tiện tay cầm lên một chạc cây khá dài và thô ráp, gọn ghẽ bẻ thành mấy đoạn, "Ở một mình với anh ta ư? Vậy không được."

"Có gì không được? Bây giờ anh ta còn chút ý thức nào đâu." Phương Sênh cụp mắt xuống, tay cầm một cành củi thô khơi lửa, ngọn lửa ấy lập tức nảy vọt lên cao: "Cho dù anh ta có ý thù địch với em cũng chưa chắc đã làm được gì."

Niên Bách Tiêu nhìn cô, có phần ngạc nhiên.

Bấy giờ Phương Sênh mới chợt nhận ra mình đã lỡ lời, bèn hắng giọng: "Ý em là tiềm năng của con người là vô hạn, càng rơi vào lúc nguy hiểm sẽ càng kíc.h thí.ch được nhiều tiềm năng..."

Nói một tràng những lời mà chính bản thân cô cũng cảm thấy thừa thãi trong số những lời thừa thãi.

Phương Sênh liền im lặng, nhìn thẳng vào ngọn lửa, quan sát nó từ từ li.ếm lên những viên đá và những cành cây khô. Cô không nói năng gì nên Niên Bách Tiêu nhất thời cũng không biết phải nói thêm gì, bầu không khí im ắng lặng lẽ dịch chuyển giữa hai con người.

Cảm giác này rất ngượng ngập.

Lát sau, Niên Bách Tiêu hắng giọng, phá vỡ sự ngượng ngập. "Củ Lạc, tôi muốn hỏi cô một chuyện."

"Hả, anh hỏi đi." Phương Sênh đánh mắt nhìn anh.

Cả căn nhà gỗ chỉ có đúng ngọn lửa phát ra ánh sáng, những tia sáng hắt lên gò má Niên Bách Tiêu, những đường nét bên góc nghiêng của anh trở nên sắc nét, rõ ràng, cực kỳ tuấn tú. Anh cũng nhanh chóng quay sang nhìn cô. Khi bốn mắt nhìn nhau, cô chợt liên tưởng tới một đại dương sâu thẳm, có những lớp sóng lăn tăn phản chiếu ánh trăng bàng bạc.

Phương Sênh bỗng cảm thấy trái tim đập một nhịp rất mạnh mẽ, vội vàng quay đi chỗ khác và thầm mắng bản thân: Mày chỉ được đến thế mà thôi.

Niên Bách Tiêu hơi nghiêng xuống dưới một chút, anh hỏi cô với vẻ khó hiểu: "Bỗng nhiên tôi trở nên rất đáng sợ sao?"

"Hả? Đâu có."

"Vậy sao cô cứ không dám nhìn tôi?"

Phương Sênh nhất thời ấp úng, quay mặt qua nhìn anh: "Làm gì có chuyện không dám? Chẳng phải em vẫn nghe anh nói đây sao?"

Niên Bách Tiêu "ồ" lên một tiếng, ngẫm nghĩ một chút lại hỏi: "Lần này theo mọi người vào núi, cô có hối hận không? Có thể chúng ta sẽ bị chôn chân ở đây mãi mãi, cũng có thể sẽ gặp nguy hiểm."

"Chuyện này có là gì đâu? Cho dù không phải vì anh thì còn có Hàng Tư mà, vì cô ấy em cũng sẽ đi theo." Phương Sênh bâng quơ đáp.

Niên Bách Tiêu phản ứng rất nhanh: "Thế nên cô theo vào đây, phần lớn lý do vẫn là vì tôi?"

Bấy giờ Phương Sênh mới nhận ra mình đã nói hớ, bèn vắt óc suy nghĩ để chữa lại: "Ý của em là, mọi người đều đã là những người bạn rất thân thiết của nhau, dù có là vì ai, em cũng muốn giúp bạn bè của mình chia sẻ đôi phần... Ừm, nói vòng vo thì chẳng qua là em không muốn ngồi đợi không trong trường."

Dù có là chắp vá cô cũng cô chữa lại câu nói của mình. Cô bổ sung thêm một câu: "Ở mấy nơi như thế này, thêm người thêm sức mà, phải không?"

Niên Bách Tiêu "ừm" một tiếng đáp lại, rồi trầm mặc. Anh cũng không đứng lên bỏ đi mà ngồi yên ở đó, tiện tay cầm rất nhiều cành củi khô bỏ thêm vào đống lửa, dáng vẻ rất đăm chiêu.

Thật ra tương đối gượng gạo, chí ít thì Phương Sênh thấy như vậy. Cô đang định đứng lên đi ra khỏi nhà gỗ xem tình hình tuyết rơi thế nào thì thấy Niên Bách Tiêu ném hết đống củi trong tay vào lửa, bất thình lình lên tiếng hỏi một câu: "Củ Lạc, có phải cô hiểu nhầm tôi chuyện gì không?"

Trái tim Phương Sênh khẽ run lên, cô quay đầu nhìn anh: "Hả?"

Xem ra Niên Bách Tiêu muốn gạn hỏi tới cùng rồi. Anh dứt khoát quay hẳn người sang phía cô, đôi chân dài mở rộng sang hai bên một cách tự nhiên. Thế là một Phương Sênh nhỏ bé không khác gì đang ngồi giữa hai chân anh cả...

Đôi đồng tử của Phương Sênh vô thức liếc nhẹ... sau đó vội quay về, trái tim như mắc nghẹn nơi cổ họng, nhảy nhót loạn xa, không lên được, cũng chẳng xuống được.

Nhìn đi đâu bây giờ?

Cứ cho là anh hừng hực sức sống thì cũng không thể tranh thủ lợi dụng người ta như vậy được, đúng không? Dù sao thì người ta đã có người trong lòng, nhìn trộm xét cho cùng là hành vi không đứng đắn.

Niên Bách Tiêu đang tập trung toàn bộ suy nghĩ vào việc làm sao để thông suốt câu chuyện của hai người, thế nên hoàn toàn không nhận ra ở dưới, tư thế của họ đang mờ ám đến mức độ nào. Anh nói một cách chân thành: "Cô xem, trước đây thái độ của cô đối với tôi không như thế này. Bây giờ cô khác hẳn. Củ Lạc, tôi muốn biết đã có chuyện gì xảy ra."

Phương Sênh ngẫm nghĩ, cố gắng tảng lờ đi đôi chân dài của anh, nhìn thẳng vào mắt anh. "Con người em cực kỳ không thích tranh giành thứ gì với người khác, đặc biệt là khi thứ này rõ ràng đã không thuộc về em, em sẽ tự biết đường lui."

Sau khi suy nghĩ thêm, cô nói tiếp: "Nhưng đồ quý mãi mãi là đồ quý. Bình thường có thể em không nhịn được, muốn ngắm nhìn nó một chút cũng là chuyện thường tình. Nhưng anh yên tâm, em có thể tự kiềm chế được bản thân mình, tuyệt đối không gây thêm rắc rối cho anh đâu."

Niên Bách Tiêu há hốc miệng.

"Em nói như vậy, anh hiểu rồi chứ?" Phương Sênh nhẹ nhàng hỏi anh.

Niên Bách Tiêu suy nghĩ một lúc lâu, chắc là hiểu rồi... nhỉ.

***

Ngoài căn nhà gỗ lại là một khung cảnh khác.

Tuyết rơi càng lúc càng càng nặng hạt, núi sâu mênh mông, bóng cây trùng điệp. Lục Nam Thâm và Hàng Tư phối hợp với nhau, chỉ chưa đầy năm phút sau khi đi khỏi nhà gỗ đã bắt được một con thỏ rừng.

Nhưng con thỏ nhỏ quá, sau khi túm hai tai của nó và nhấc lên, Lục Nam Thâm bèn thở dài: "Chắc đây thực sự là một con thỏ con, nếu ăn thịt nó thế này, bố mẹ nó sẽ đau đớn tuyệt vọng lắm."

Hàng Tư cúi người, tay chống hông đứng trước mặt Lục Nam Thâm, nghe xong câu nói của anh mà tưởng "thổ huyết". Cô chỉ tay vào con thỏ: "Tôi... Tôi đuổi nó sắp tắc thở tới nơi rồi... Lẽ nào... Lẽ nào anh lại định thả nó về rừng? Anh tuyệt đối... đừng nói với tôi cái câu: Thỏ đáng yêu như thế này mà sao lại ăn thịt thỏ đấy nhé*?"

*Một hình ảnh meme nổi tiếng tại Trung Quốc lấy từ một cảnh trong bộ phim "Học cách yêu" (Women Who Flirt), một bộ phim hài lãng mạn của Hồng Kông năm 2014.

Lục Nam Thâm giơ sát con thỏ trong tay ra trước mặt cô: "Không đáng yêu à?"

Hàng Tư khó nhọc nuốt nước miếng, nhịp tim đập thình thịch mất một lúc mới ổn định lại được. Cô nói: "Với tôi, nó chỉ là một con vật."

Lục Nam Thâm thở dài, chép miệng: "Hơi tàn nhẫn một chút. Em nhìn ánh mắt nhỏ bé của nó đi, còn rất giống em nữa. Trông có vẻ quật cường nhưng bên trong chỉ toàn sợ hãi và lo lắng."

Ựa...

"Ăn nó thật à?" Lục Nam Thâm quay đầu nhìn cô, ánh mắt long lanh, gây xúc động người đối diện.

Anh như một thiếu niên vô tội, còn cô là một kẻ dã man, tội ác tày trời vậy. Hàng Tư rất muốn nói với anh rằng: Chú em à, chú em thật sự chưa từng bị xã hội này đập cho tơi tả hay sao? Lúc nào rồi, chú em thương hại nó, ai thương hại cái dạ dày của chú em?

"Vậy thì... thả đi." Hàng Tư chép miệng, nói ra một câu hoàn toàn trái ngược với những gì cô đang nghĩ trong lòng.

Còn có thể làm sao? Anh đã nói là đôi mắt nó giống cô rồi mà...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK