Mục lục
Tứ Trùng Miên - Ân Tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi Tố Diệp vào phòng ngủ không lâu thì nghe thấy tiếng quát tháo của Niên Bách Tiêu.

Đừng nói là Phương Sênh, ngay cả Tố Diệp đang quan sát Hàng Tư cũng phải giật thót. Chị ấy làm mặt khó xử. Tên nhóc Niên Bách Tiêu này, bao nhiêu tuổi rồi, có thể chín chắn hơn chút được không?

Phương Sênh ra phòng khách ngó xem, Niên Bách Tiêu đang gào vào trong điện thoại. Lúc cô ấy đi ra, cũng là lúc anh ấy vừa quát xong, thấy Phương Sênh sửng sốt đứng đó nhìn mình, anh ấy mới gượng gạo hắng giọng, nói: "Là Lục Nam Thâm, di động cậu ta hỏng rồi, mang đi sửa, vừa mở máy lên."

Phương Sênh nhất thời cũng không biết mục đích của Niên Bách Tiêu khi giải thích câu này với mình là gì, bèn "á" lên một tiếng: "Anh ấy còn sửa điện thoại á? Em tưởng với những người như các anh, di động hỏng thì mua cái mới luôn chứ."

Niên Bách Tiêu há hốc miệng: "Trong di động của cậu ta có rất nhiều tác phẩm âm nhạc, thế nên vẫn phải sửa... Tôi mà hỏng di động cũng đem sửa mà. Tôi... Tôi không phách lối đến vậy đâu."

Phương Sênh "ồ" một tiếng đáp lại, chợt nhận ra cuộc đối thoại này thật là kỳ quái. Có thể chính Niên Bách Tiêu cũng cảm nhận được điều này, khi lên tiếng đã kéo câu chuyện về chủ đề chính: "Lục Nam Thâm đang khẩn trương tới đây rồi."

Phương Sênh gật đầu.

Nhưng cứ nghĩ đến dáng vẻ của Hàng Tư, cô ấy lại có chút lo lắng mơ hồ.

Trong phòng ngủ, Tố Diệp nãy giờ không nói gì với Hàng Tư, sau khi bước vào cũng không thẳng thừng ngồi xuống bên cạnh cô mà đứng cách cô một quãng ngắn, bình tĩnh quan sát. Hàng Tư ngồi dựa vào đầu giường, cả gương mặt vùi thẳng xuống hai đầu gối, rất lâu không ngẩng lên. Cô đã thay sang một bộ trang phục mới, nhưng trạng thái rõ ràng vẫn còn rất tệ.

Phương Sênh đi vào, hạ thấp giọng kể lại tình hình cho Tố Diệp. Tố Diệp khẽ nhướng mày: "Lục Nam Thâm? Cậu út nhà họ Lục ư?"

Phương Sênh gật đầu.

Tố Diệp ngẫm nghĩ rồi hỏi: "Người ban nãy rời khỏi phòng có quan hệ gì với Lục Nam Thâm?"

Phương Sênh hiểu ý của Tố Diệp: "Không liên quan gì cả, chỉ có diện mạo giống nhau thôi."

Tố Diệp có chút đăm chiêu: "Thế thì cũng... trùng hợp thật đấy."

Hàng Tư nằm trên giường có phản ứng. Cô ngước mắt lên, rõ ràng rất trơ trọi. Tố Diệp tiến tới, lần này thì ngồi xuống cạnh cô, khẽ gọi tên cô.

Ánh mắt Hàng Tư ngơ ngác, khi đối diện với đôi mắt của Tố Diệp, bả vai cô rụt lại một cách rõ ràng. Tố Diệp đưa tay về phía cô: "Chào em, chị là Tố Diệp, em đừng căng thẳng, có thể đưa tay của em cho chị không?"

Hàng Tư nhìn Tố Diệp, ánh mắt có phần cảnh giác.

Ngữ khí của Tố Diệp từ đầu tới cuối vẫn rất dịu dàng: "Đừng sợ, chị tới đây để giúp em."

Hàng Tư nhìn chằm chằm vào tay chị ấy, một lúc lâu sau mới vươn tay ra. Tố Diệp nhẹ nhàng nắm chặt tay cô, có thể cảm nhận rõ ràng bàn tay Hàng Tư lạnh lẽo và run rẩy, Tố Diệp hơi dùng chút sức lực để miết.

Hàng Tư không kháng cự.

Phương Sênh đứng cạnh rất thấp thỏm, giờ mới hơi thở phào.

Tốc độ của Lục Nam Thâm cũng rất nhanh, Niên Bách Tiêu ra mở cửa cho anh. Khi giáp mặt anh ấy, Lục Nam Thâm sững lại: "Mặt cậu..."

Gương mặt Niên Bách Tiêu vốn dĩ đã thảm không sao kể xiết, bị anh nói như vậy càng không biết trút giận vào đâu, lạnh lùng quát: "Lần sau di động hỏng thì báo trước một tiếng!"

Lục Nam Thâm ngẩn ra, di động hỏng làm sao báo trước được?

Niên Bách Tiêu cũng chợt nhận ra mình đang giận cá chém thớt, khoát tay: "Bỏ đi, cho dù cậu có tới đây cũng ăn đấm thôi."

Đến cả anh ấy còn không phải đối thủ của Kiều Uyên.

Đáng chết.

"Hàng Tư đâu rồi?"

Thấy Niên Bách Tiêu ra hiệu về phía phòng ngủ, Lục Nam Thâm dứt khoát xông vào trong.

Toàn bộ quá trình diễn ra trong yên lặng.

Phương Sênh cảm thấy Tố Diệp rất khác với các bác sỹ tâm lý khác, chị ấy nói rất ít, đa phần chỉ quan sát Hàng Tư.

Sự yên ắng ấy đã bị phá vỡ bởi sự xuất hiện của Lục Nam Thâm.

Anh nhẹ nhàng tiến tới, sự hỗn loạn trên chiếc giường lớn khiến anh chau mày.

Thấy vậy Tố Diệp đứng lên, chị ấy chưa nói gì cả, nhưng cũng không ra khỏi phòng, đi tới bên cạnh yên tĩnh quan sát tất cả mọi việc.

Đặc biệt là Lục Nam Thâm, tầm mắt của chị ấy dừng lại trên người Lục Nam Thâm rất lâu.

Lục Nam Thâm ngồi xuống bên cạnh Hàng Tư.

Ở khoảng cách gần thế này, anh đã quan sát được tất cả mọi tình trạng của cô.

Tuy đã thay đồ nhưng quần áo cũ của cô vẫn được xếp gọn gàng bên cạnh, đập vào mắt là việc nó đã bị xé rách. Khi nhìn lên cổ Hàng Tư thì xuất hiện một dấu đỏ rất rõ nét, men theo xương quai xanh ẩn đằng sau cổ áo.

Lục Nam Thâm nhẹ nhàng hơn, kéo tay cô qua. Cổ tay cô cũng có vết bầm. Đôi mắt Lục Nam Thâm ánh lên sự phẫn nộ, nhưng nhiều hơn cả là sự đau lòng.

"Hàng Tư." Anh khẽ gọi cô, dè dặt, thận trọng.

Niên Bách Tiêu lặng lẽ bước vào, yên lặng quan sát cảnh tượng này.

Hàng Tư quả thật đã có phản ứng, sau khi nghe tiếng gọi của Lục Nam Thâm.

Cô từ từ nhìn lên gương mặt Lục Nam Thâm, bỗng chốc trở nên rất kích động, lập tức rút tay về, liên tục lùi ra sau: "Đừng chạm vào tôi! Tránh xa tôi ra!"

"Hàng Tư." Lục Nam Thâm không những không đứng dậy, ngược lại còn tiến sát gần cô, cố gắng kéo cô: "Đừng sợ, tôi đây mà."

"Anh tránh ra! Tránh ra!" Hàng Tư gào lên điên cuồng, giơ tay đẩy anh ra.

Phương Sênh sợ Hàng Tư bị kích động một lần nữa, định tiến lên nhưng bị Tố Diệp giữ lại, lắc đầu ra hiệu. Thấy thế, Phương Sênh dù lo lắng như lửa đốt trong lòng nhưng vẫn tôn trọng ý kiến của người có chuyên môn.

Lục Nam Thâm theo đà giữ lấy cánh tay cô, nhẹ nhàng kéo cô vào lòng, ghì chặt cô, mặc cho cô giãy giụa trong lòng mình cũng không buông tay. Anh hết lời dỗ dành bên tai cô: "Tôi đây, tôi là Lục Nam Thâm, không sao đâu, đừng sợ."

Như đang dỗ dành một đứa trẻ.

Hàng Tư đột ngột dừng giãy giụa, ngước mắt nhìn Lục Nam Thâm chằm chằm. Cái nhìn mặt đối mặt này khiến tim anh như thắt lại.

"Lục Nam Thâm..." Cô lẩm bẩm, cũng tựa như đang tỉ mỉ phân biệt anh.

Lục Nam Thâm đau lòng: "Phải, tôi là Lục Nam Thâm, tôi tới rồi đây."

Hàng Tư sững sờ nhìn anh, nhưng nhìn mãi nhìn mãi nước mắt chợt rơi xuống, sự điên cuồng của cô hóa thành những dòng lệ đau thương. Giãy giụa cũng chuyển thành đánh đấm...

"Anh đã đi đâu hả? Chính anh nói dù là lúc nào anh cũng sẽ ở bên tôi, sát cánh cùng tôi mà, vì sao? Vì sao lúc tôi sợ hãi nhất anh lại không có mặt?"

"Xin lỗi, tôi sai rồi, sau này sẽ không như vậy nữa." Lục Nam Thâm ôm thật chặt lấy cô: "Sau này dù có xảy ra chuyện gì, tôi cũng sẽ luôn ở bên em."

Hàng Tư ngủ thiếp đi.

Dường như đã cạn kiệt toàn bộ sức lực, sau khi gào khóc với Lục Nam Thâm xong cũng nằm im ngủ trong vòng tay anh.

Tố Diệp đề nghị nên khẩn trương đưa Hàng Tư rời khỏi khách sạn này, hơn nữa trong một thời gian ngắn sắp tới cũng cố gắng đừng xuất hiện tại đây.

Phương Sênh vốn định quay về trường nhưng Lục Nam Thâm không đồng ý, chẳng biết sau khi tỉnh lại, Hàng Tư sẽ ra sao, vả lại hiện tại cô đang ngất, đưa cô về trường chắc chắn sẽ khiến người ta xì xào.

Lục Nam Thâm đề nghị ở tạm một khách sạn gần trường, những chuyện khác để yên ổn rồi tính tiếp.

Phương Sênh và Niên Bách Tiêu cũng không có ý kiến gì khác, giờ này về trường cũng mệt đầu.

Mấy người họ không lái xe, Tố Diệp tốt bụng làm tài xế một lần. Cô lái một chiếc SUV, mấy người họ ngồi vào vẫn còn rất rộng rãi.

"Cô bé này sợ đến bệnh rồi." Sau khi lái xe ra khỏi phạm vi bệnh viện, Tố Diệp khẽ nói một câu.

Niên Bách Tiêu ngồi ở ghế lái phụ, Lục Nam Thâm bế Hàng Tư lên xe và chưa rời tay, cứ ôm cô ngồi ở ghế sau Phương Sênh ngồi ở hàng cuối cùng.

Nghe Tố Diệp nói vậy, Lục Nam Thâm nhạy cảm hỏi lại ngay: "Sợ đến bệnh? Chắc không phải mang ý nghĩa bình thường như chúng ta vẫn nghe?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK