Mục lục
Tứ Trùng Miên - Ân Tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Quán xiên ở trong trạng thái nửa đóng nửa mở.

Nửa đóng là vì một nửa số nồi đang nấu trên bếp lửa hoàn toàn trống trơn, chưa có ý định bỏ thêm xiên mới; Nửa mở là vì vẫn có một người đang ngồi phía trước, chậm rãi ăn xiên, hết xiên này tới xiên kia.

Phía chân trời đã thấm đượm hẳn màu bóng tối, nhiệt độ cũng giảm đi rất nhiều. Nồi luộc xiên sôi sùng sục, bốc khói nghi ngút, nếu là bình thường, nơi đây ắt hẳn sẽ thu hút được kha khá sinh viên sợ lạnh, nhưng tối nay thì không có ai.

Lục Nam Thâm ăn xiên cũng không chấm sốt, bên cạnh đã chất cả đống xiên, đầy như một ngọn núi nhỏ rồi. Lúc này đây anh đang ăn món sủi cảo trứng, mỗi miếng là một cái, ăn rất say sưa. Anh ngồi trên chiếc ghế thùng bằng gỗ đã cũ kỹ, hai đôi chân dài lần lượt chống lên hai bên ghế, dáng ngồi thoải mái, nhàn nhã.

Sau khi nhanh lẹ ăn hết ba xiên sủi cảo trứng, Lục Nam Thâm chậm rãi nói, "Vẫn chưa chịu ra à? Giáo sư Thẩm, còn không ra là tôi ăn hết các món ở quán đấy."

Nói chuyện với không khí.

"Tôi đã nghe nói, khi ông còn chưa tiếp quản, việc kinh doanh của quán này rất bình bình, thế mà từ ngày ông kinh doanh, cả lợi nhuận và tiếng tăm đều đi lên. Giáo sư Thẩm giỏi thật đấy, chắc ngày nào cũng dành thời gian nghiên cứu ẩm thực." Lục Nam Thâm cười nói.

Thi thoảng có người đi bộ ngang qua quán ăn lại nhìn thấy một cậu thanh niên tướng tá sáng sủa, điển trai, vừa ngồi ăn xiên vừa nói chuyện, nói chuyện với ai thì không nhìn thấy.

Khi Lục Nam Thâm đang đảo sủi cảo trứng trong một cái nồi đầy thì bất ngờ có một giọng nói vang lên, "Một cậu chủ nhà giàu mà lại ăn cái này à?" Ngữ khí rất không đồng tình, còn toát lên một sự trách móc rõ ràng. "Còn nữa, rốt cuộc cậu có biết thưởng thức hay không? Làm gì có ai ăn không chấm sốt? Ăn như vậy làm sao ngấm được tinh thần của món ăn, quá nhạt nhẽo! Có hiểu không?"

Một giọng nói đã có tuổi, già nua như một cái ống bễ đã dùng lâu lắm rồi, nhưng vẫn có vài phần trẻ con vì sự cố chấp bên trong.

Lục Nam Thâm không ngẩng đầu lên, chỉ hờ hững nói, "Mỗi người có một khẩu vị riêng, ai quy định ăn món này là cứ phải chấm sốt? Giáo sư Thẩm, làm người đừng cứng nhắc quá."

"Chê tôi cứng nhắc mà vẫn đợi tôi ở đây à?" Thanh âm không vui vọng xuống từ trên đỉnh đầu, rồi truyền tới hai tai.

Một cái bóng ngồi xuống bên cạnh Lục Nam Thâm.

Bấy giờ Lục Nam Thâm mới nghiêng đầu nhìn sang, quan sát. Một người bằng xương bằng thịt như thể vừa từ trong bức ảnh của cậu thanh niên kia bước ra ngoài, vẫn mặc chiếc áo yếm rất khoa trương ấy, mái tóc rối bù xù, bạc phơ, đeo đôi kính lão. Lục Nam Thâm đặc biệt chú ý tới chiếc túi trên quần ông, bên trong đích thực có đựng đồ, đa phần là bút, đủ các thể loại, hình dáng, còn có một cuốn sổ tay siêu nhỏ.

Anh giơ tay múa máy, "Bây giờ chắc ít xuất hiện lắm phải không? Cũng nên chú ý hình tượng một chút chứ."

Thẩm Phục làm mặt không vừa lòng, "Tại tôi không muốn ra ngoài mà thôi, chứ đừng tưởng tôi không ra được."

"Ừm, còn có người theo đuổi, xem ra trước đây cũng ra ngoài hoạt động không ít, Kiều Uyên cũng dung túng." Lục Nam Thâm nhẹ nhàng như gió thổi, cắn một miếng trứng cút, ăn được một nửa thì bỏ xuống.

Thẩm Phục nhíu mày, "Tôi không liên quan gì tới Kiều Uyên." Nói rồi, ông giơ tay với lấy chiếc xiên anh đang ăn dở thì bỏ xuống.

Lục Nam Thâm đánh một cái lên mu bàn tay ông, "Vậy chuyện lúc trước giúp Kiều Uyên thoát thân, lừa những người bạn của tôi là như thế nào?"

Thẩm Phục đau đớn nghiến răng, xoa mu bàn tay mãi, "Cái gì mà giúp Kiều Uyên thoát thân để lừa bạn của cậu? Tôi không hiểu cậu nói gì cả." Rồi ông lại chỉ vào chỗ xiên còn lại của anh, "Có hoang phí không? Không ăn đưa tôi!"

Lục Nam Thâm quay người, túm chặt lấy bộ râu của ông, "Tưởng tôi chưa sành sỏi sự đời, nghĩ tôi dễ lừa đấy hả? Nói nghe xem, Kiều Uyên cho ông lợi lộc gì? Mà ông phải giúp hắn, hả?"

"Buông tay! Cậu... Cậu đối xử với người già như vậy đấy à?" Thẩm Phục đau đớn kêu la oai oái, liều mạng gạt tay anh ra, "Cậu là người có ăn có học cơ mà? Sao không có chút phép tắc, lễ nghi nào vậy? Chưa học phải kính già yêu trẻ à? Buông tay!"

Lục Nam Thâm không để ông được yên, thậm chí còn mạnh tay hơn, cười nửa đùa nửa thật, "Đối với một người rắp tâm hãm hại tôi, tôi có cần phải khách sáo không?"

"Đừng... Đừng kéo nữa, tôi hại cậu chỗ nào? Tôi nói... Tôi nói là được chứ gì?" Nhìn ra được Thẩm Phục rất lo cho bộ râu của mình.

Bấy giờ Lục Nam Thâm mới buông tay, "Nói đi, ông đã bán mạng cho Kiều Uyên như thế nào." Anh lại đảo đảo mấy xiên trong nồi, cái ngon đã được anh ăn hết rồi, chỉ còn lại những cái nhạt nhẽo, thế là anh quay người, hướng ánh mắt về phía tủ kính để nguyên liệu.

Thấy vậy, Thẩm Phục lập tức ngăn cản, "Tối nay không có khách, cậu không thể cứ nấu liều như vậy, trong nồi vẫn còn đồ ăn."

Thật ra Lục Nam Thâm cũng ăn no rồi, ngồi yên ở đó không nhúc nhích, liếc nhìn ông, "Nói chuyện chính đi."

Thẩm Phục đưa tay chỉnh lại chiếc kính lão, "Tôi không bán mạng cho Kiều Uyên, chỉ là cậu ta tìm tới tôi, đầu tư cho tôi ít tiền, làm người thì cũng nên biết trả ơn chứ? Tôi cũng chỉ giúp cậu ta một chút việc rất nhỏ thôi."

"Đầu tư cho ông?" Lục Nam Thâm cười, "Ông định làm gì?"

"Tôi có đề tài cần nghiên cứu, không mất tiền à? Cậu tưởng tôi chỉ gõ gõ trên máy tính là xong thật đấy à?" Thẩm Phục rất không hài lòng với thái độ của anh, rõ ràng là khinh thường người khác.

Lục Nam Thâm quay người lại, nhìn ông chằm chằm, "Có bản lĩnh của một hacker, mà vẫn định làm học giả Vật lý ư?"

Thẩm Phục gân cổ lên, "Không được à?"

"Được, con người ai chẳng có ước mơ, dù có bao nhiêu tuổi thì vẫn chưa muộn." Lục Nam Thâm lại hỏi, "Còn gì nữa?"

Thẩm Phục nghĩ một chút, liếc nhìn xuống chiếc nồi, "Còn cả quán ăn này nữa, cũng là Kiều Uyên bỏ tiền ra, đầu tư cho tôi."

Lục Nam Thâm câm nín, "Có mỗi việc kinh doanh bé tý này, có đến..." Anh nhìn quanh một vòng, "Trăm ngàn không? Có khi cộng hết vào cũng chưa đến trăm ngàn ấy chứ, vậy mà đã mua chuộc được ông?"

Thẩm Phục giơ ngón tay lắc lắc trước mặt anh, "Kinh doanh lớn hay nhỏ không quan trọng, quan trọng nhất là có lòng."

"Một ông già như ông cần quán ăn này làm gì?"

Thẩm Phục chép miệng một tiếng, "Khách khí với tôi một chút đi." Rồi lại nói, "Tôi nhắm vào quán này không phải vì lời lãi, đơn thuần vì tôi yêu ẩm thực."

Lục Nam Thâm cười hờ hờ hai tiếng, "Ông tưởng sau này ông được thường xuyên ra ngoài để ăn thật hả?"

Thẩm Phục trở nên kích động, "Lục Nam Thâm, làm người đừng có quá đáng quá! Trong mắt tôi, về điểm này cậu không bằng Kiều Uyên..."

"Không bằng Kiều Uyên cái gì? Không tàn nhẫn, độc ác được như hắn? Hay không nham hiểm, vô liêm sỉ được như hắn?" Ánh mắt Lục Nam Thâm lạnh đi, giọng nói cũng trở nên băng giá.

Thẩm Phục lại chép miệng, "Cậu không được tự nói mình như vậy."

"Tôi không phải Kiều Uyên." Lục Nam Thâm gằn giọng nói rõ từng chữ.

Nghe thấy vậy, Thẩm Phục thở dài, "Sinh ra từ một gốc, sao nỡ đốt thiêu nhau? Mấy người chúng ta vinh thì cùng vinh, nhục thì cùng nhục, tranh nhau làm gì chứ?"

Lục Nam Thâm nhìn ông chằm chằm, nheo mắt lại.

"Tiểu Nam Nam à..."

"Nói năng nghiêm túc." Lục Nam Thâm chau mày.

Thẩm Phục cười cười, "Cậu xem tôi nói có đúng không, cô nhóc đó..."

Ông bị Lục Nam Thâm phóng một ánh mắt qua cảnh cáo.

"Tôi nói câu này cậu đừng thấy chướng tai. Trông cậu có vẻ hiền lành, vô hại, nhưng thực sự thì sao? Trong chuyện tình cảm, cậu còn tệ hơn cả Kiều Uyên nữa." Thẩm Phục cất lời chân thành, "Tôi chỉ hỏi cậu thế này thôi, cô nhóc đó đến với Kiều Uyên trước, có đúng không?"

Không định đợi Lục Nam Thâm trả lời, Thẩm Phục tiếp tục nói, "Nói trắng ra, Hàng Tư là bạn gái của Kiều Uyên, bị cậu xen vào giữa? Hành vi này gọi là gì? Gọi là đào góc tường nhà bạn, là kẻ thứ ba đó."

Một giây sau, bộ rau của ông lại bị Lục Nam Thâm túm chặt. Ánh mắt anh sắc lẹm, ngữ điệu có ý cảnh cáo rõ ràng, "Hàng Tư không phải bạn gái của hắn, ông nhớ nắm rõ điểm này trước rồi mới được phát biểu."

Thẩm Phục liên tục đánh vào mu bàn tay anh, "Biết rồi, biết rồi..."

"Ông đã giúp Kiều Uyên làm những gì?" Lục Nam Thâm buông tay, hỏi về chuyện quan trọng.

Thẩm Phục thành thật trả lời, "Thật sự chưa giúp gì cho cậu ta cả, chỉ đúng một lần, lần ở cửa hàng điện thoại đó, tôi có giúp cậu ta xử lý hình ảnh camera. Nhưng mà," nói tới đây, ông ngập ngừng giây lát, rồi mới tiếp tục, "Tôi nói câu này cậu cũng đừng khó chịu, cậu thử đứng vào một vị trí khác mà suy nghĩ xem, nếu bạn gái của cậu bị người khác cướp mất, cậu có nôn nóng không?"

Sau khi một lần nữa nhận về ánh mắt như viên đạn của Lục Nam Thâm, Thẩm Phục hắng giọng, "Được được được, tôi quay lại chuyện chính, tôi thật sự chỉ giúp Kiều Uyên đúng lần đó."

Lục Nam Thâm nhìn ông trân trân.

Thẩm Phục khép ngón trỏ và ngón giữa lại với nhau, "Tôi thề đấy."

"Có qua có lại, hãy giúp tôi một lần đi." Lục Nam Thâm cạy ngón áp út của ông ra, kéo nó sát vào hai ngón tay còn lại.

Nghe thấy vậy, Thẩm Phục liền rút tay về, "Không giúp."

Lục Nam Thâm từ tốn nói, "Không giúp ư? Được thôi, vậy thì ngày nào tôi cũng sẽ tới trông quán hộ ông, với cậu học trò đó của ông, thuyết phục cậu ấy chỉ là chuyện vài phút."

Nghe xong, sắc mặt Thẩm Phục trở nên rất khó coi, ông nhìn xuống đống xiên chất như núi trước mặt, nói không xót xa là nói dối.

"Ông vừa nói đấy thôi, chúng ta vinh nhục có nhau. Có người đòi giết tôi, một khi tôi gặp chuyện, ông nghĩ mình có thể sống bình yên tới cuối đời không? Tới lúc đó, ông muốn ăn xiên nữa thì..." Lục Nam Thâm vừa như giảng giải đạo lý vừa như hăm dọa.

Nhưng lọt vào tai Thẩm Phục chỉ còn lại toàn là uy hiếp, ông chỉ tay vào anh, đau đớn vô cùng, "Cậu nói xem, cậu còn trẻ như vậy... mà tâm tư thì ác độc. Quán tôi bé tý như vậy mà cậu còn định chà đạp! Cậu tới chà đạp Kiều Uyên đi, mấy dự án cậu ta đầu tư đều đang kiếm tiền cả đấy!"

Lục Nam Thâm mỉm cười, "Kiều Uyên có tiền, nhưng hắn lại không có bản lĩnh như ông. Giáo sư Thẩm, trong giới hacker, ông nhận số hai, không ai dám nhận số một."

Câu nói này thực sự đã chạm tới tận trái tim Thẩm Phục, ông dương dương tự đắc, "Là rõ."

"Thế nên việc tìm tư liệu về gã đàn ông ném chậu hoa xuống tối đó đối với ông mà nói là chuyện dễ như trở bàn tay."

"Điều đó thì đương nhiên, chỉ cần có bóng là tôi có thể..." Thẩm Phục giật mình tỉnh lại, quay đầu nhìn chằm chằm Lục Nam Thâm.

Lục Nam Thâm cười khẽ, nụ cười như sóng nước lăn tăn gợn nơi đáy mắt, bừng sáng như những tia nắng rực rỡ nhất ngày xuân. "Thấy chưa, tôi đã nói là có giáo sư Thẩm giúp đỡ như hổ mọc thêm cánh mà."

Thẩm Phục bị dụ vào tròng, chỉ tay vào anh, mắt trừng lên rất tợn, rồi lại nói câu đó, "Ác độc, ác độc hết sức!"

Thi thoảng lại có người đi bộ ngang qua quán ăn.

Là hai cô gái trẻ trung.

Họ chỉ về phía quán, "Có trai đẹp kìa, trông đẹp thật đấy, hay là vào ăn một chút đi?"

"Đẹp trai như thế, tôi không đành lòng ăn mấy thứ này trước mặt anh ấy đâu."

"Cũng phải, khiến mặt mũi dính đầy dầu mỡ có vẻ không tao nhã cho lắm."

"Anh chàng ấy đang làm gì vậy?"

"Thế giới của trai đẹp chúng ta không hiểu đâu..."

Bên cạnh bếp lửa, Lục Nam Thâm ngồi đó, hơi nheo mắt lại, có vẻ như đăm chiêu, tóm lại là hoàn toàn bất động.

***

Sau khi thử kéo năm khuông nhịp nhỏ, Hàng Tư cuối cùng cũng không gắng gượng được nữa. Sau khi Tưởng Ly đưa cô về phòng ngủ, cô còn run rẩy mất một lúc, đầu cũng choáng váng, năm phút sau không chịu nổi, cô chạy vào nhà vệ sinh nôn thốc nôn tháo.

Tưởng Ly sợ có chuyện bèn vào phòng vệ sinh cùng cô. Lục Đông Thâm rất áy náy, cảm thấy có thể vì ban nãy mình đã tạo quá nhiều áp lực cho cô, bây giờ ép cô như vậy quả thực có hơi tàn nhẫn. Anh ấy đứng ngồi không yên, sau khi Hàng Tư được Tưởng Ly dìu ra ngoài, anh ấy hỏi một câu, "Cô sao rồi? Còn tiếp tục được không?"

Nghe Lục Đông Thâm hỏi như vậy, da đầu Hàng Tư lại tê rần lên, khóc không ra nước mắt.

Lục Nam Thâm, anh trai anh là ma quỷ sao!

 

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK