Mục lục
Tứ Trùng Miên - Ân Tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Một câu hỏi khiến Lục Nam Thâm ngẩn người, rất lâu sau mới "á" một tiếng rồi hỏi ngược lại cô, "Cô gái nào?"

Hàng Tư hơi nheo mắt, "Còn vờ vịt?"

Lục Nam Thâm thật sự bày ra nét mặt vô tội, "Tôi vờ vịt gì chứ?" Anh ngẫm nghĩ rồi nói tiếp, "Từ lúc hai chúng ta quen nhau đến bây giờ, em từng thấy tôi thân mật với cô gái nào chưa?"

Hàng Tư nhấn mạnh từng từ từng chữ, "Vậy trước khi quen tôi thì sao?"

Lục Nam Thâm vui vẻ, "Trước khi quen em, bên cạnh tôi cần như không có cô gái nào, cùng lắm là hai nắm trước trong dàn nhạc có một nữ nghệ sĩ, nhưng việc này cũng rất bình thường mà, tôi chọn nghệ sĩ là chọn bằng năng lực, chứ không phải chọn giới tính."

Lạc đề rồi.

Thật ra không phải là Hàng Tư không tin, bởi vì những lời như vậy không chỉ một mình anh từng nói. Cô vào trong nhóm kín của dàn nhạc D, một nhóm kín mang tính chất "official", gọi là nhóm chính thức vì trong này chỉ nói những chuyện liên quan tới diễn xuất hoặc âm nhạc, hầu như không tám những vấn đề linh tinh khác, bởi vì trưởng nhóm chính là Lục Nam Thâm.

Nhưng họ lại âm thầm lập một nhóm nhỏ, đương nhiên trong đó không có Lục Nam Thâm. Hàng Tư được mọi người kéo vào nhóm. Tuy rằng không phải lúc nào nhóm đó cũng sôi nổi, nhưng khi tám chuyện, mọi người cũng có không ít chủ đề chung.

Trong đó, một chủ đề mà mọi người hứng thú nhất chính là chuyện tình cảm của Lục Nam Thâm. Nói theo cách của họ thì việc Mr. D chịu yêu đương hoàn toàn vượt ra khỏi sự tưởng tượng của họ. Một vài thành viên lâu năm bày tỏ, họ quả thực chưa từng thấy Mr. D có thiện cảm với cô gái nào, có thể vì còn trẻ, cũng có thể vì... không thích nữ giới.

Mọi người thực sự không nghĩ ra còn nguyên nhân gì khác.

Hàng Tư sở dĩ so đo đến vậy, đơn thuần vì cảm thấy khó chịu trong lòng.

"Ý của tôi là, chắc hẳn sẽ có không ít cô gái từng theo đuổi anh? Họ đã đẹp, gia cảnh lại tốt, vậy mà anh chưa khi nào rung động ư?"

Hỏi xong câu này, Hàng Tư chợt cảm thấy bản thân đã tìm ra nguyên nhân rồi. Sự khó chịu ấy có thể chính là sự để tâm, một khi anh từng lo lắng cho một ai đó, phần tình cảm trong sáng ban đầu sẽ bị chia cắt.

Sau khi nghe thấy cô hỏi như vậy, biểu cảm trên gương mặt Lục Nam Thâm cực kỳ... khó diễn tả. Hàng Tư quan sát gương mặt tuấn tú của anh, trống lòng bắt đầu dồn dập, thế là có ý gì?

Anh lên tiếng, nhưng lại tỏ ra rất mù mờ, "Có ai từng theo đuổi tôi hả? Sao tôi không biết?"

Hàng Tư: ...

"Chưa ai từng chủ động tiếp cận, thể hiện tình cảm với anh sao?"

"Chắc chắn từng có những cô gái chủ động tới tìm và nói chuyện với tôi, nhưng không thể chỉ dựa vào điểm này là kết luận người ta thích tôi chứ?" Tư duy của Lục Nam Thâm ở phương diện này là cực kỳ rõ ràng.

Hàng Tư nghẹn lời một lúc, sau đó hỏi một vấn đề rất bản chất, "Lục Nam Thâm, nếu xuất hiện một cô gái có ý với anh, anh có cảm nhận được không?"

Lục Nam Thâm bật cười, "Có chứ, thế nên tôi mới khẳng định chưa từng có cô gái nào theo đuổi tôi. Nếu thật sự có người ấy, làm sao tôi lại không biết?"

Hàng Tư hít sâu một hơi, sâu đó khẽ khàng thở ra. Lúc này cô có một suy nghĩ rất mãnh liệt, có thể Lục Nam Thâm là người... thật sự thiếu nhạy bén về chuyện tình cảm.

Chuyện này không liên quan gì đến tuổi nhỏ chứ, có rất nhiều thiếu niên nam nữ đã biết yêu từ hồi cấp hai rồi.

"Thế..." Nghĩ tới đây, một suy nghĩ hoang đường lại lướt ngang qua đầu Hàng Tư, cô hỏi thẳng, "Anh chắc chắn anh thích tôi chứ?"

Cô chỉ sợ sau cùng tất cả là một sự nhầm lẫn.

Bởi vì duyên gặp gỡ của cô và Lục Nam Thâm vừa kỳ quái cũng vừa kỳ diệu, vốn dĩ nó sẽ khiến anh có hứng thú với cô, cộng thêm câu chuyện của Kiều Uyên, thế nên việc Lục Nam Thâm cho rằng bản thân cần có trách nhiệm với cô cũng hết sức bình thường.

Vô vàn những cảm xúc phức tạp quấn bện lại với nhau, Lục Nam Thâm thật sự có thể phân biết rõ đâu là tình cảm, đâu là tình yêu ư? Biết đâu một ngày kia cô gái khiến anh thật sự rung động sẽ xuất hiện? Phải chăng anh sẽ hối hận về quãng thời gian hoang đường trong quá khứ?

Thấy nét mặt cô nghiêm túc, Lục Nam Thâm còn tưởng có chuyện gì, không ngờ cô lại hỏi vậy, anh nhất thời cảm thấy buồn cười. Anh nhẹ nhàng kéo tay cô qua, hơi nghiêng đầu nhìn cô, "Em đang không tin tôi hay không tin chính mình?"

Hàng Tư thảng thốt.

"Tôi thích em, tôi biết quá rõ chuyện này, không liên quan tới những nguyện khác, đơn thuần là tôi rất thích em." Khi nói những lời này, Lục Nam Thâm rất trịnh trọng, "Thậm chí tôi còn có suy nghĩ muốn em làm vợ tôi, nhưng tôi biết chắc chắn em sẽ không đồng ý. Tôi không ép buộc em, có điều trước khi em đồng ý làm vợ tôi, em bắt buộc phải là bạn gái của tôi mới được."

Hàng Tư nhìn anh, một lúc lâu sau mới tìm lại được giọng nói, "À... tôi thấy chúng ta kéo chủ đề đi xa rồi."

"Vậy được, chúng ta nói lại về Thẩm Phục." Lục Nam Thâm đối mặt với cô, kéo cô về phía mình một chút, "Dù ông ta có nói gì, thì đó cũng chỉ là suy nghĩ của cá nhân ông ta, không liên quan tới tôi. Hơn nữa ông ta là Thẩm Phục, tôi mới là người thật sự hiểu rõ Lục Môn, em tin ông ta hay là tin tôi? Về chuyện những cô gái, đừng nói là không có ai theo đuổi tôi, cho dù có, tôi cũng không đồng ý, bất luận điều kiện của cô gái ấy có như thế nào."

"Kiên quyết vậy sao?" Nghe xong câu nói này, một niềm hân hoan từ đâu dâng lên trong lòng Hàng Tư, quét sạch tất cả những bức bối ban nãy.

Lục Nam Thâm cười, "Đương nhiên, tôi đã có bạn gái rồi mà."

Vành tai Hàng Tư nóng rần lên, cô rút tay về, "Tôi chưa đồng ý."

"Nhưng em đã ghen rồi." Lục Nam Thâm cười nói.

Khuôn mặt Hàng Tư càng đỏ tợn, còn có một chút xấu hổ và hờn giận nhẹ vì bị vạch trần, cô hắng giọng, "Như vậy là ghen sao? Tôi đang suy nghĩ cho anh, anh luôn miệng nói là thích tôi, lỡ như anh không phân biệt rõ thì sao? Lỡ như một ngày kia anh chợt quay đầu, người ấy lại đang ở phía ánh đèn..."

Lục Nam Thâm đột ngột cúi đầu hôn lên môi cô.

Tất cả những lời còn lại đều bị chặn ở nơi cổ họng, rồi bị nuốt ngược xuống bụng cùng với sự ấm nóng từ bờ môi người đàn ông phả ra và mùi hương thanh mát dễ chịu. Hàng Tư đờ ra như bị người ta điểm huyệt.

Nhưng chẳng bao lâu sau, mọi cảm xúc đã dâng lên, như một dòng nước ào ạt ập tới từ bốn phương tám hướng. Sự hoảng hốt, sự hồi hộp, khi mới chạm vào, nụ hôn của anh quấn quýt, dịu dàng, sau đó trở nên hừng hực khí thế. Cô nghe rõ từng nhịp tim của mình, chúng va vào tai khiến màng nhĩ đau nhức. Cô vô thức chạm tay lên ngực anh, đầu ngón tay suýt bỏng vì nhiệt độ cơ thể ấy, nhịp tim của anh cũng rất dồn dập.

Lát sau, Lục Nam Thâm từ từ buông cô ra, tựa trán mình lên trán cô, th.ở d.ốc, nhìn ra được anh đang có ý kiềm chế lại. Anh cất giọng hơi khàn, "Cái gì mà không phân biệt rõ? Hàng Hàng, em là của tôi, tôi cũng chỉ là của em, đơn giản vậy thôi."

Trái tim của Hàng Tư nóng ran lên vì câu nói đầy sức mạnh này.

Thấy cô vẫn còn đỏ mặt, trái tim Lục Nam Thâm nhất thời lại ngứa ngáy. Anh không nhịn được, muốn hôn cô thêm lần nữa, nhưng lần này dường như còn dữ dội hơn vừa rồi.

Gần như muốn cắn đau cô.

Cô hét khẽ, "Lục Nam Thâm!"

Lục Nam Thâm dừng lại đột ngột, bàn tay lớn giữ lấy gáy cô, lồng ng.ực phập phồng một cách rõ ràng, từng hơi thở phả ra đều nóng hầm hập.

"Lục Nam Thâm..." Hàng Tư gọi tên anh một cách không chắc chắn, giọng run rẩy.

Lục Nam Thâm vẫn giữ nguyên động tác khống chế cô, đồng thời cố gắng xoa dịu những khao khát d.ục v.ọng đang cuộn trào. Anh hạ giọng đáp, "Là tôi." Dứt lời, anh mới ngẩng đầu lên, nhìn cô chăm chú, kiềm chế suy nghĩ muốn đè cô xuống mấy lần liền, "Muộn lắm rồi, ngủ đi, ngày mai vẫn còn phải luyện tập giải mẫn cảm."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK