Trong quá trình kể lại chuyện này, có mấy lần cảm xúc của Trần Hồ rất kích động, hai cánh mũi phập phồng, hơi thở gấp gáp. Anh ta ngước mắt nhìn Lục Nam Thâm, rồi đánh mắt nhìn cả Hàng Tư, thấy sắc mặt của cả hai đều không có gì khác biệt, nhất thời càng thấp thỏm hơn.
"Hai người không tin đúng không." Anh ta lẩm bẩm, "Sẽ chẳng ai tin tôi đâu. Mọi người sẽ chỉ cho rằng tôi đang ăn nói hàm hồ, đang thoái thác trách nhiệm..."
Hàng Tư, người im lặng nãy giờ, khẽ gật đầu, "Những lời vừa rồi của anh đích thực giống như một lời ngụy biện, cùng lắm chỉ khiến người ta cảm thấy lúc đó anh quá căng thẳng."
Người không suy nghĩ sâu xa cùng lắm sẽ cho rằng vì căng thẳng nên anh ta xuất hiện ảo giác, nhưng đại đa số mọi người sẽ giống như ý Hàng Tư nói trước đó, đâm bị thương chẳng bằng đâm chết hẳn, đau dài không bằng đau ngắn.
Nghe xong, Trần Hồ sốt sắng đáp, "Chẳng phải ban nãy hai người còn nói là..."
"Anh cứ bình tĩnh." Lục Nam Thâm nhẹ nhàng ngắt lời anh ta, "Tôi hỏi anh, trước đây anh có quen biết Lưu Quân không?"
Trần Hồ lắc đầu nguầy nguậy như trống bỏi, nhìn ra được anh ta đã coi họ như tấm gỗ cứu mạng cuối cùng, chỉ sợ nếu không hợp tác sẽ mất hoàn toàn hy vọng. "Hoàn toàn là hai người xa lạ, không có một chút liên quan nào."
Lục Nam Thâm quan sát Trần Hồ, trông anh ta không giống như đang nói dối.
"Anh từng gặp người này chưa?" Anh chìa bức ảnh của Điền Đại Vũ cho Trần Hồ xem.
Trần Hồ nhìn qua rồi lắc đầu nói chưa gặp. Lục Nam Thâm nói, "Tôi nói rồi, muốn tôi giúp anh, anh cần ngẫm nghĩ kỹ từng câu hỏi, nhìn thật tỉ mỉ, nghĩ thật rõ ràng rồi hẵng trả lời."
Nghe ra sự nghiêm nghị trong ngữ khí của anh, Trần Hồ nhất thời cũng làm theo, cầm lại bức ảnh lên, quan sát một lượt, một lát sau mới khẳng định chắc chắn với Lục Nam Thâm rằng mình quả thực không quen biết người này, hơn nữa cũng chưa bao giờ gặp người này cả.
"Anh nhớ kỹ lại xem, trước khi vụ tai nạn xảy ra, xung quanh anh có chiếc xe hàng nào hay một chiếc ô tô khả nghi nào không?" Lục Nam Thâm hỏi.
Trần Hồ chau mày nghĩ một lúc lâu, "Tôi thật sự không để ý, có thể là có, cũng có thể là không, tôi không còn nhớ rõ nữa." Nói xong câu này, anh ta còn rất sốt sắng, ngước mắt nhìn Lục Nam Thâm, "Tôi nói thật đấy."
Lục Nam Thâm khẽ gật đầu, nghĩ một chút rồi hỏi anh ta, "Anh nhớ lại thử, ngoài âm thanh anh nghe thấy lúc đó ra, trước hoặc sau khi vụ tai nạn xảy ra, anh còn nghe thấy âm thanh nào khác không?"
"Không còn." Trần Hồ đáp chắc nịch, "Toàn bộ cuộc đời của tôi đã bị hủy hoại bởi vụ tai nạn nửa năm trước. Thế nên một thời gian rất dài về sau, câu chuyện ấy cứ quẩn quanh trong đầu tôi. Tôi đích thực đã chịu ảnh hưởng của âm thanh kia, nói chính xác là bị mê hoặc, còn các âm thanh khác, tôi không nghe thấy."
Nói tới đây, Trần Hồ bất ngờ tỏ ra thần bí, ánh mắt nhìn hai người họ cũng có chút khác lạ. "Con đường xảy ra tai nạn tên là đường Cổ Dương, hai người đã từng nghe những câu chuyện liên quan đến con đường Cổ Dương chưa?"
Lục Nam Thâm và Hàng Tư chẳng hề hay biết một con đường thì có thể có chuyện gì. Thành phố này có biết bao nhiêu đường lớn phố nhỏ, ai mà nắm rõ được câu chuyện trên mỗi đoạn đường, mỗi ngóc ngách chứ? Nhưng trông dáng vẻ của Trần Hồ thì Lục Nam Thâm cũng đoán ra đại khái. "Ý anh muốn nói con đường đó rất tà ma?"
"Nghe nói là như thế." Trần Hồ gật đầu, "Con đường đó rất dớp, trước đây cũng đã xảy ra kha khá vụ tai nạn rồi, kể ra cũng rất lạ lùng. Sau này tìm hiểu tôi mới biết..."
Anh ta khẽ li.ếm bờ môi khô khốc, thấy họ không bày ra vẻ bài xích mới tiếp tục nói. "Đoạn đường đó nghe nói từ rất lâu trước kia không có tên là đường Cổ Dương, mà tên là đường Cổ Âm. Hơn nữa trước khi đổi tên, nó chỉ là một con đường nhỏ, luôn có người khi đi ngang qua đó xảy ra chuyện như thể bị ma xui quỷ khiến, nhất là khi tối trời. Về sau, con đường đó được mở rộng ra, có lẽ người ta cũng thấy cái tên đó khá xúi quẩy nên đổi thành đường Cổ Dương... Mấy chuyện này đều có thể tra cứu được, không tin hai người cứ kiểm tra."
"Nhưng anh gặp tai nạn vào ban ngày." Hàng Tư buộc phải nhắc nhở anh ta một câu.
Trần Hồ há hốc miệng ra, rất lâu sau mới nói, "Ý của tôi là... có thể tôi đã chọc vào thứ gì đó không nên chọc, nên mới..." Càng nói, giọng anh ta càng nhỏ dần.
Đây cũng là chuyện bình thường. Những chuyện người ta chưa biết đến, năng lực của con người chưa chạm tới hoặc chưa giải thích được, cách trực tiếp nhất chính là ký thác nó vào thuyết quỷ thần, cố gắng xoa dịu sự bất an trong lòng.
"Trần Hồ, tạm gác chuyện ngã tư đó có ma quỷ hay không sang một bên. Tôi từng xem camera giao thông, thật ra khi Lưu Quân lái xe điện tới và lộ diện, từ góc độ của anh ít nhiều có thể nhìn thấy được, nếu phanh xe lại kịp thời rất có thể tránh được một tai họa, anh thật sự không nhìn thấy ư?"
"Tôi đúng là không thấy thật." Trần Hồ sắp khóc tới nơi, "Chuyện đến nước này, vụ án cũng đã kết thúc, tôi cần gì phải nói dối hai người nữa."
"Lưu Quân đi qua trước mặt anh, sao anh có thể không nhìn thấy được?" Hàng Tư cảm thấy kỳ lạ.
Trần Hồ vò đầu bứt tai, chau mày. Lục Nam Thâm hỏi anh ta, "Anh nhớ kỹ lại thêm xem, trước khi nhìn thấy Lưu Quân đã xảy ra chuyện gì?"
"Thật sự là..." Trần Hồ hơi bực dọc, sau khi buột miệng bật ra hai chữ, anh ta bổ sung thêm một câu, "Tôi nhớ lúc đó có một chiếc xe vượt ẩu. Tôi tránh nó, sau đó thì nhìn thấy Lưu Quân, nhưng lúc đó đã muộn rồi."
Lục Nam Thâm bắt ngay điểm mấu chốt, gạn hỏi, "Có xe vượt ẩu? Xe trông như thế nào?"
Trần Hồ suy nghĩ, "Hình như là một chiếc ô tô màu đen, của thương hiệu gì thì tôi không chú ý, vì lúc đó tôi đã thấy Lưu Quân lái xe điện qua đường."
"Sau đó thì sao? Anh có chú ý đến chiếc xe ấy không?"
Trần Hồ lắc đầu.
Khi ấy, anh ta dồn mọi sự chú ý vào hiện trường vụ tai nạn, hoàn toàn không chú ý đến chiếc xe kia.
Lục Nam Thâm lại hỏi, "Khi chiếc xe ấy vượt qua anh, anh không tức giận ư?"
"Tôi nào có thời gian mà tức giận." Trần Hồ chực rơi nước mắt.
Nhưng Lục Nam Thâm lại lắc đầu, "Khi một chiếc xe khác vượt ẩu, cắt mặt anh, anh không có cảm giác phẫn nộ ư?"
Đó chỉ là chuyện trong khoảnh khắc, nhìn thấy Lưu Quân là chuyện xảy ra ngay sau đó. Hàng Tư hiểu ý của Lục Nam Thâm. Cô cũng lái xe, dĩ nhiên sẽ hiểu. Đi trên đường, cho dù là một người tính khí thoải mái tới đâu, nhưng vô duyên vô cớ bị một chiếc xe khác vượt ẩu, cắt đầu, tâm trạng ít nhiều cũng sẽ bị ảnh hưởng.
Ví dụ như một người thường xuyên lái xe như Niên Bách Tiêu, trước đây cũng từng gặp trường hợp bị vượt ẩu. Anh ấy giận tới mức xuống xe chửi bới ngay, chỉ muốn đấm vỡ mặt tên chủ xe.
Bị Lục Nam Thâm gạn hỏi kỹ lưỡng như vậy, Trần Hồ cũng phát hiện ra điều khác thường. Bản thân anh ta cũng chợt nhận ra. Đúng nhỉ, lúc đó mình không tức giận ư? Chuyện này trước đây cũng có xảy ra rồi, anh ta luôn muốn trả thù ngược lại.
"Lúc đó tôi... không có cảm giác gì cả." Anh ta nói một cách ngây ngốc, "Thậm chí bây giờ cậu bảo tôi hình dung cảm giác ở khoảnh khắc đó, tôi cũng không hình dung được, hình như..."
"Hình như gì?"
"Như thể cảm giác trong một, hai giây đó không còn nữa, không hình dung ra được, tôi không nhớ được, như mất trí nhớ vậy." Trần Hồ cố gắng hình dung bằng từ ngữ.
Hàng Tư sửng sốt.
Lục Nam Thâm thì không gạn hỏi thêm nữa, khóe mắt đuôi mày ẩn hiện chút suy tư. Thấy vậy, Trần Hồ rất bất an, anh ta dè dặt nhìn Lục Nam Thâm hỏi, "Tôi bị... ma nhập hả?"
"Anh còn giữ camera hành trình lúc đó không?" Lục Nam Thâm mặc kệ thứ mà anh ta quan tâm đến, bất thình lình hỏi một câu.