Mục lục
Tứ Trùng Miên - Ân Tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hàng Tư cảm giác mình giống như một người ẩn nấp trong một cái bao, đã mấy lần dũng cảm thò đầu ra rồi nhưng cuối cùng vẫn lựa chọn rụt lại vào trong túi.

Im lặng một lát, cô nói với Lục Nam Thâm, "Thật ra, tôi cũng thích anh."

Lục Nam Thâm nhìn cô chăm chăm, có lẽ vì sự thẳng thắn của cô mà một chút hân hoan chợt ánh lên nơi đáy mắt anh. Nhưng rõ ràng câu nói này của cô vẫn còn nửa sau, khiến anh bất giác có phần căng thẳng.

Quả nhiên, Hàng Tư đã nói "có điều", ngữ khí rất chân thành, "Lục Nam Thâm, tôi không biết nên thích anh như thế nào, hoặc có thể nói rằng, tôi không biết nên thích một người khác như thế nào."

Cô không có kinh nghiệm về mặt này, chưa bao giờ chân thành, vui vẻ thích một ai đó. Cộng thêm những trải nghiệm khó diễn tả trong hai năm đó, việc yêu đương với một người đàn ông bình thường luôn là thử thách, huống hồ đối phương còn là Lục Nam Thâm?

Lục Nam Thâm lại siết chặt tay cô, nét mặt dịu dàng, anh nói khẽ, "Không sao cả. Tôi cũng không có kinh nghiệm, hai chúng ta từ từ tìm tòi."

Hàng Tư ngẩn người, một lúc sau không nhịn được bỗng phì cười thành tiếng.

Lục Nam Thâm mím môi cười khẽ.

"À..." Hàng Tư cảm thấy cười đùa vào lúc này thực sự không lịch sự, bèn hắng giọng, "Tôi nghĩ anh vẫn nên đứng dậy đi, ngồi xổm mệt lắm."

Lục Nam Thâm ngẩng đầu nhìn cô, ánh mắt lại chuyển sang trạng thái vô tội, "Không phải là tôi không muốn đứng dậy..."

Hàng Tư, "Anh..."

"Chân tê rồi."

Hàng Tư thực sự khóc dở mếu dở, mới ngồi có một lúc thôi mà vẫn có thể tê chân được. Cô đỡ Lục Nam Thâm đứng dậy, anh tiện thể ngồi xuống bên cạnh cô, giải thích một câu, "Tôi rất ít ngồi xổm."

Cô "ừm" một tiếng, nghĩ bụng, một người đàn ông dù có trưởng thành đến đâu cũng có lúc giống như một đứa trẻ, dù là lúc nào cũng không thể để mất thể diện.

Lục Nam Thâm quay trở lại chủ đề ban nãy, anh nghiêng đầu nhìn cô, "Ý của tôi là, em không biết cũng không sao, hãy để tôi thích em, chỉ cần em đừng né tránh hay kháng cự là được."

Hàng Tư không ngờ anh ương bướng đến vậy, quay đầu sang nhìn. Ánh mắt cô vô tình rơi xuống đôi môi của anh, nhất thời ngẩn ngơ. Cô nhớ lại giây phút anh hôn cô, với thân phận Lục Nam Thâm. Bờ môi mỏng rất gợi cảm, khi không cười vừa có chút xa cách vừa có chút lạnh nhạt, nhưng khi khóe miệng khẽ rướn lên lại giống như tia nắng đầu cành ngày xuân, mang cho người ta cảm giác ấm áp.

Cô ngoảnh đi, đè nén những hoảng loạn trong lòng.

Thấy cô im lặng, Lục Nam Thâm khẽ dùng bả vai huých cô một cái, "Được không?"

Hàng Tư cúi mặt nói, "Lục Nam Thâm, chuyện này anh phải cho tôi thời gian suy nghĩ, anh không thể dồn ép tôi như vậy."

Lục Nam Thâm khẽ thở dài, "Được, từ từ."

***

Bên phía Niên Bách Tiêu thì rất náo nhiệt.

Anh cảm thấy Phương Sênh như đang cố lảng tránh mình vậy, sau một lúc anh kiên quyết, Phương Sênh mới đồng ý để anh đưa cô về ký túc xá.

Và đã bắt gặp anh chàng kia trước cửa ký túc xá.

Anh chàng bị anh đập bóng vào người.

Ngọn lửa trong lòng lại bắt đầu hừng hực bùng lên. To gan quá nhỉ, còn dám tới nữa.

Phương Sênh khá bất ngờ, định tiến tới chào hỏi thì Niên Bách Tiêu kéo giật cô ra phía sau, đối diện với đối phương, "Có việc gì?"

Nhìn thấy đó là Niên Bách Tiêu, chỗ từng bị đập trên cơ thể đối phương lại ngâm ngẩm đau, anh ta bấm bụng nói, "Tôi tới tìm Phương Sênh, liên quan gì tới cậu?"

Phương Sênh sợ hai người này cự cãi trước cửa ký túc xá, thu hút các bạn dưới nhà trên tầng ra hóng chuyện bèn nói với Niên Bách Tiêu, "Anh về trước đi, cảm ơn đã đưa em về đây."

Nghe được câu ấy, lửa giận trong lòng Niên Bách Tiêu càng bùng lên dữ hơn. Anh không nhìn Phương Sênh mà nã súng về phía anh chàng kia, "Tôi cảnh cáo cậu, cất ngay mấy suy nghĩ linh tinh của cậu đi."

"Anh cảnh cáo tôi? Anh có tư cách gì..."

Cổ áo bất ngờ bị Niên Bách Tiêu xốc mạnh lên, tay anh rất khỏe, người đó khó thở tới mức hai mắt trợn tròng trắng. "Ông đây thấy ngứa mắt cậu, ok chưa?"

Tiếng động ấy thu hút những người xung quanh dần dần nhìn cả về phía này.

Phương Sênh thấy vậy lập tức tiến lên giữ lấy Niên Bách Tiêu, bảo anh chàng kia mau đi đi. Anh chàng ấy muốn hẹn Phương Sênh, nhưng nhìn dáng vẻ như sắp ăn thịt người của Niên Bách Tiêu, có lẽ cũng sợ ăn đòn bèn chuồn lẹ.

"Thế thôi hả?" Niên Bách Tiêu cười khẩy. "Có tý gan đó mà cũng dám theo đuổi em à?"

Cậu ta mà thật sự dám thách thức, anh cũng sẽ nhìn bằng con mắt khác.

Phương Sênh câm nín, "Niên Bách Tiêu, anh ăn phải thuốc súng à?"

"Anh đang giúp em đuổi muỗi." Niên Bách Tiêu phản bác.

Phương Sênh nhìn anh chằm chằm, "Đối phương có phải ruồi muỗi hay không cần anh phán đoán à? Có liên quan tới anh không? Có phải anh thích lo chuyện bao đồng quá rồi không?"

Niên Bách Tiêu nhìn cô, ánh mắt chuyển sang ảm đạm, "Sao anh lại lo chuyện bao đồng chứ? Nếu không phải là bạn bè tốt, anh em tốt, anh quan tâm làm gì?"

Phương Sênh nổi nóng, "Anh có biết bao nhiêu bạn bè và anh em, anh lo hết cho tất cả à? Anh lo xuể không?"

Bị cô hằn học đáp trả một câu như vậy, Niên Bách Tiêu ngậm hột thị một lúc lâu.

Phương Sênh quay đầu bỏ đi.

Niên Bách Tiêu phản ứng lại, sải bước đuổi theo chặn trước mặt cô. Phương Sênh làm sao ngờ được anh lại có hành động này? Chân không phanh kịp, cô bèn đâm thẳng vào lòng anh, sống mũi đập thẳng lên lồng ng.ực.

Một người đàn ông quanh năm đua xe, cơ bắp vốn dĩ đã rắn chắc, cú đập này khiến Phương Sênh cảm thấy sống mũi ê ẩm, suýt chút nữa thì nước mắt rơi.

"Niên Bách Tiêu! Anh không biết là người anh rắn như đá à?" Phương Sênh ôm mũi, tức giận, nói không suy nghĩ.

Thấy đôi mắt cô ầng ậng nước, có vẻ như đã thật sự bị đụng đau, Niên Bách Tiêu nhất thời không biết phải làm sao, bèn giơ tay ra xoa mũi cho cô, vừa xoa vừa giải thích, "Xin lỗi, xin lỗi, anh không ngờ là em lại đụng thẳng luôn, cũng không nghĩ sẽ làm đau em..."

Anh hơi ngừng lại, rồi hứa hẹn, "Lần sau anh nhất định sẽ chú ý, không làm đau em."

Họ cứ mỗi người một câu như vậy, chẳng có vấn đề gì. Nhưng Phương Sênh nhạy cảm nhận ra ánh mắt khác lạ của mấy người xung quanh, sau đó mới tỉ mỉ ngẫm lại những gì vừa nói... và lập tức hiểu vấn đề.

Thật sự chỉ muốn đào một cái hố để chui xuống.

"Thôi, anh đừng nói linh tinh nữa." Phương Sênh rất ngượng ngập, hắng giọng muốn giải tỏa sự gượng gạo này, "Anh... thật ra cũng không cứng đến thế."

Niên Bách Tiêu thật tình không suy nghĩ đi đâu khác, nghe xong còn bày ra vẻ mặt khó hiểu, "Không cứng hả? Em đau đến phát khóc rồi kìa."

Phương Sênh nhắm mắt lại, giây phút này cô rất muốn... không quen biết anh.

"Em về đây." Cô không muốn nói nhiều nữa.

Niên Bách Tiêu cứ có cảm giác giữa họ còn hiểu lầm, thế nên không định để cô đi như vậy, lại giữ chặt lấy cổ tay cô, đang định lên tiếng thì di động đổ chuông.

Anh rút di động từ trong túi quần ra, một tay bắt máy, một tay vẫn giữ chặt Phương Sênh.

Phương Sênh cúi đầu, nhìn chằm chằm bàn tay anh, to lớn và chắc chắn, khớp xương đâu ra đấy, cổ tay cô thì nhỏ, có cảm giác chỉ cần anh hơi mạnh tay là có thể bẻ gãy nó.

Không rõ đầu kia điện thoại nói cái gì, nhưng Phương Sênh thấy rõ gương mặt Niên Bách Tiêu biến sắc. Kết thúc cuộc điện thoại, Niên Bách Tiêu cũng theo đà thả cô ra. "Chuyện của chúng ta nói sau đi."

Thấy vậy, Phương Sênh cảm thấy run rẩy trong lòng, vội hỏi anh đã xảy ra chuyện gì. Niên Bách Tiêu cũng không giấu cô, "Chuyện của đội xe, anh cần gặp mặt họ một chút."

Nếu là trước kia, Phương Sênh sẽ không suy nghĩ gì nhiều, anh cứ thoải mái bận việc của mình. Nhưng kỳ lạ thay, hôm nay cô lại buột miệng, "Em đi cùng anh nhé."

Niên Bách Tiêu sững sờ, lát sau gật đầu, "Được."

***

Khi Hàng Tư trở về ký túc xá thì không nhìn thấy Phương Sênh.

Giờ này chưa về ký túc xá không phải chuyện gì quá hiếm gặp, cũng không thể đi cùng Niên Bách Tiêu đến tận giờ này chưa về, dù gì với tính cách trai thẳng khô khốc đó của Niên Bách Tiêu, muốn dỗ một cô gái ở lại là chuyện khá khó khăn.

Không gọi được vào di động của Phương Sênh.

Hàng Tư tắm rửa qua một chút, khi ngã xuống giường thì toàn thân vẫn còn đau ê ẩm. Cô liền nhớ lại chuyện mà Lục Nam Thâm đã làm, không, chính xác là Kiều Uyên đã làm, trái tim lại nhói lên như bị ai cứa dao qua.

Cô không rõ tình trạng này sẽ duy trì tới khi nào mới kết thúc, cảm giác này quá tồi tệ. Lần nào cũng muốn quên đi nhưng Lục Nam Thâm lại ở ngay bên cạnh cô.

Nếu một lòng bỏ trốn thì sao? Cô lại không đành lòng.

Cô thích anh, thích thực sự.

Di động đổ chuông, là Phương Sênh gọi về. Không ngờ đầu kia rất nôn nóng, Hàng Tư sững người rồi nói, "Đợi mình."

***

Niên Bách Tiêu đã đánh nhau với người ta.

Ở trong đội xe, trước mặt rất nhiều đồng đội, thậm chí là khi có mặt cả Phương Sênh, anh ấy đã đấm một thành viên của đội xe Singapore.

Người bị đấm không phải ai khác, chính là một thành viên cũ của AG, người có mối quan hệ khá thân thiết với Báo Săn.

Nói về tình hình hiện tại của AG thì đã bị thực lực của G4 bỏ lại rất xa. Sau khi xảy ra vụ án Báo Săn bị sát hại, huấn luyện viên của đội này cũng bị tố cáo bòn rút tiền thưởng. Hai chuyện lớn liên tiếp xảy ra, khiến sĩ khí của AG tụt dốc không phanh, các nhà đầu tư cũng lần lượt rút vốn.

Đội xe AG hiện đang như cây cao ngả nghiêng trong mưa bão, tuy rằng cũng đã có ông chủ mới tiếp quản, nhưng tinh thần của đa số anh em đã rệu rã, người thì nằm yên đợi thời, kẻ thì chọn cách ra đi.

Có một thành viên sau khi rời AG đã gia nhập G4, tên gọi Trác Tiêu, năng lực rất giỏi, không thua kém gì Báo Săn, chỉ có điều tính cách khá ngông. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, chỉ cần đội xe giành được thành tích, có thành viên nào là không vênh váo, cho dù không thể hiện sự ngông nghênh ấy ra mặt thì cũng quyết không phải loại dễ nhận thua.

Cảnh Tử Nghiêu và Trác Tiêu không hợp nhau, bởi vì khi Báo Săn xảy ra chuyện, Trác Tiêu đã nhiều lần dèm pha, hạ bệ Niên Bách Tiêu trong giới, nói là vì Niên Bách Tiêu hiếu thắng, nhất quyết đòi tới thung lũng Chết Chóc thi đấu đã hại họ lỡ dở hành trình, và khiến Báo Săn gặp nạn.

Cảnh Tử Nghiêu cũng là một người nóng tính, vừa nhìn thấy Trác Tiêu là cả hai đã to tiếng. Còn Niên Bách Tiêu mãi đến bây giờ mới hay tin Trác Tiêu gia nhập đội xe. Dạo này anh ấy mải lo cho chuyện của Lục Nam Thâm, hầu như không hỏi han gì tới tình hình đội xe.

Anh ấy nhận được điện thoại của một người bạn, báo rằng Trác Tiêu đã gia nhập, nên gương mặt Niên Bách Tiêu mới biến sắc, kết quả khi anh ấy dẫn theo Phương Sênh tới đội xe thì bắt gặp cảnh Trác Tiêu vung nắm đấm đánh Cảnh Tử Nghiêu. Niên Bách Tiêu vốn đã có thành kiến với Trác Tiêu, nhìn thấy cảnh này lại càng nóng máu, lao thẳng tới đấm Trác Tiêu.

Đấm không hề nhẹ.

Khi Lục Nam Thâm và Hàng Tư tới bệnh viện thì nghe thấy tiếng la ó đau đớn của Niên Bách Tiêu ở chỗ y tá. Cả hai người họ đều thảng thốt một phen, nghĩ bụng Niên Bách Tiêu đâu phải hạng xoàng về đánh đấm, vậy mà cũng bị người ta dạy cho một bài ư?

Kết quả khi ngó vào nhìn, Niên Bách Tiêu chỉ bị thương một chút trên mặt, khóe miệng hơi sứt ra, gò má cũng sưng tím và có những vết xước xát. Phương Sênh đứng bên cạnh anh ấy, anh ấy kêu là kêu với Phương Sênh, chứ không hề kêu với y tá.

Nhìn thấy cảnh ấy, Hàng Tư tỏ ra ngạc nhiên, nói với Lục Nam Thâm, "Anh ấy học anh đúng không? Giả vờ yếu đuối."

Lục Nam Thâm trả lời rất thản nhiên, "Có học hay không thì tôi không biết, nhưng Hàng Hàng, tôi yếu đuối thật mà."

Hàng Tư lườm anh một cái, ai tin anh mới là kẻ ngớ ngẩn đó.

Trác Tiêu bị đấm khá thảm, phải ngồi xe lăn, mặt mũi, chân tay đều bấm tím, sưng khắp nơi.

Hàng Tư và Lục Nam Thâm đưa mắt nhìn nhau, thống nhất đưa ra một nhận định trong lòng: Tay Trác Tiêu này đúng thật là, đã yếu lại còn thích ra gió.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK