Mục lục
Tứ Trùng Miên - Ân Tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tết Dương lịch, các thành viên của dàn nhạc D chính thức gặp mặt, vì hiện tại họ đang rải rác ở nhiều nơi trên thế giới, nên đã chọn một thời gian ở giữa nhất để tiến hành buổi họp online.

Không cần miêu tả cũng biết sự kích động của Khương Dũ, bình thường anh ta cũng là người khá điềm đạm, vậy mà hôm nay khi trao đổi với mọi người, rõ ràng câu chữ có phần lắp bắp, khiến Hàng Tư quan sát thấy mà cũng căng thẳng theo.

Lục Nam Thâm đứng ngay sau lưng Hàng Tư, một tay khoác lên vai cô một cách rất tùy ý. Tư thế này bình thường nhìn sẽ chẳng cảm thấy có vấn đề gì, nhưng khi camera vừa được bật lên, nó đã lọt vào tầm mắt của tất cả các nghệ sĩ khác, vì thế mọi người lại càng tỏ ra hiếu kỳ với Hàng Tư, đặc biệt là với tài năng thiên bẩm, một cảm âm tuyệt đối mà cô sở hữu. Đương nhiên, điều này phần lớn cũng nhờ màn giới thiệu long trọng của Lục Nam Thâm.

Cũng phải tới khi gặp các nghệ sĩ trong dàn nhạc, Hàng Tư mới biết, hóa ra ngoài Khương Dũ và cô, còn có rất nhiều thành viên mới, dĩ nhiên không cần bàn cãi tới mức độ chuyên nghiệp của họ, họ đều cần phải làm quen với tiết tấu của những người đã làm lâu năm, thích ứng với phong cách biểu diễn của cả dàn nhạc.

Một dàn nhạc, vì vụ án mạng bất ngờ của hai nghệ sĩ diễn chính đã khiến tới hai phần ba nghệ sĩ cũng lần lượt bỏ đi, cuối cùng vào khoảnh khắc này, Hàng Tư đã cảm nhận được cái tuyệt vọng của Lục Nam Thâm hai năm trước cũng như cuộc sống như cái xác không hồn của anh trong hai năm qua. Dàn nhạc do anh một tay gây dựng, đã từng đứng trên những sân khấu cao nhất thế giới, được vinh danh, được nhận những tràng pháo tay và sự theo đuổi của khán giả, cuối cùng lại đối mặt với cục diện "bản nhạc chưa dứt mà người đã tan".

Những người một lòng đi theo anh đã rời xa, một tác phẩm anh coi như niềm tự hào bị kẻ khác xem là một lời nguyền rủa, bao hào quang cứ thế lụi tàn, đổi lại là những lời chỉ trích và khinh miệt tới tột cùng. Nghe nói năm xưa anh đã đền bù không biết bao nhiêu tiền cho gia đình nạn nhân, một con người đầy kiêu hãnh đã bị một vụ mưu sát có ý đồ b.óp ch.ết mọi hy vọng và ngạo nghễ.

Hàng Tư rất thương anh.

Có điều, bầu không khí buổi họp online lần này khá vui vẻ, cũng không ai nhắc lại chuyện hai năm trước. Khi sắp xếp kế hoạch cùng nội dung luyện tập, Lục Nam Thâm nghiễm nhiên trở thành thủ lĩnh tinh thần, ung dung điềm đạm, hết sức nghiêm túc nhưng cũng lại lấp lánh ánh sáng.

Những hào quang từng bị mất đi đang từ từ quay trở lại.

Lục Nam Thâm nói với mọi người, "Tôi hy vọng mọi người sẽ cùng với tôi mang Ode to soul quay trở lại sân khấu một lần nữa."

Không có kèn trống rình rang, cũng không có những lời hiệu triệu kích động và cảm khái, nhưng chỉ qua vài từ ngữ đơn giản ấy, Hàng Tư vẫn nghe ra sự kiên định của anh.

Có một nghệ sĩ gạo cội dám đùa giỡn với Lục Nam Thâm, sau khi anh chốt xong thời gian để các thành viên tập trung luyện tập biểu diễn, người đó cười nói, "Quá tốt rồi, nói như vậy chúng tôi sẽ sớm được gặp Hàng Tư bằng xương bằng thịt. Cô không biết đâu..."

Những lời tiếp theo, người ấy nói với Hàng Tư, "Mr. D rất hiếm khi long trọng giới thiệu ai đó trước mặt mọi người, không nhiều người có thể khiến cậu ấy coi trọng như vậy đâu."

Những người ở trong dàn nhạc lâu năm vẫn quen gọi anh là Mr. D, tuy biết thân phận thực sự của anh nhưng ở trong lòng những thành viên cũ này, anh chỉ là Mr. D của họ, là người thành lập nên dàn nhạc D.

Lục Nam Thâm cười khẽ, "Trong số các vị, có ai tôi chưa từng long trọng giới thiệu chứ?"

"Khác nhau chứ, Hàng Tư là cực kỳ long trọng."

Một thành viên già dơ khác cười nói, "Chi bằng cô cứ thẳng thắn thành thật nói ra đi, Hàng Tư." Đối phương nói, "Từ ngày chúng tôi quen Mr. D tới giờ chưa thấy có cô gái nào xuất hiện bên cạnh cậu ấy. Cô trông dàn nhạc của chúng ta đi, nữ cũng rất hiếm hoi, chúng tôi sầu não chết đi được."

Không nhắc đến chuyện này, Hàng Tư thực sự không nhìn ra. Cô đánh mắt quan sát lại, quả thực là tỷ lệ nữ giới trong toàn bộ dàn nhạc thấp đến đáng thương, cô là người trẻ tuổi nhất ở đây.

"Tôi nói, anh không thể hỏi câu nào có giá trị thực hơn một chút à?"

"Thế nào gọi là câu hỏi có giá trị thực hơn?"

"Mọi người đều tò mò mà, phải không. Mr. D, Hàng Tư có phải bạn gái của cậu không?"

Dám đùa giỡn và thẳng thắn đến vậy chỉ có thể là những người đã vào đây lâu năm.

Vành tay Hàng Tư nóng rực lên, cô có chút bối rối.

Thật ra mọi người đều hiếu kỳ về vấn đề này, nói một cách chính xác, tất cả mọi người đều tò mò về chuyện tình cảm của Lục Nam Thâm. Chưa bao giờ thấy anh thân thiết với một cô gái nào, mấy lần tổ chức cuộc họp luôn nhìn thấy có một người đàn ông cũng cao to, đẹp trai như anh xuất hiện trong màn hình. Họ có lập một nhóm chat riêng, có người còn ngờ vực, lẽ nào Mr. D của họ có khuynh hướng ấy?

Câu hỏi được đặt ra cho những thành viên cũ, câu trả lời của họ là: Không thể nào, tuyệt đối không thể.

Bạn bè qua lại với nhau là chuyện quá bình thường mà?

Kết quả họ nhìn thấy người đàn ông kia đi từ trong phòng tắm ra, rõ ràng là vừa tắm xong, tóc còn chưa khô, phần khăn tắm quấn bên dưới cũng lọt vào màn hình.

Có lẽ không nghĩ Lục Nam Thâm đang họp online, nhìn thấy hàng loạt ánh mắt qua các ô cửa sổ đều đồng loạt hướng về mình, người đàn ông quả thực đã sửng sốt giây lát. Nhưng người đó cũng rất cởi mở, cứ thế đường hoàng tiến tới, chào mọi người qua camera.

Khó mà diễn tả nổi sự quái đản của khung cảnh lúc ấy.

Người đàn ông đó khoác một tay lên vai Mr. D của họ, phải biết rằng Mr. D ghét nhất là có người động chạm vào anh như vậy, người đàn ông lại càng làm tới. Quan trọng hơn là, người đàn ông để trần nửa người trên, khung xương chắc chắn, cơ bắp cuồn cuộn mượt mà, một vóc dáng thực sự khiến người ta phải ch.ảy nước miếng.

Nhưng hai người đàn ông cứ dính sát nhau như thế, lại khiến người ta suy nghĩ xa xôi.

Lúc đó chưa đầy đủ các thành viên như lúc này, cũng may là không có nữ giới góp mặt.

Lục Nam Thâm bảo người đó khoác áo vào, người đàn ông cười nói, "Tôi thấy chiếc áo mới cậu mua rồi."

Họ nghe thấy Mr. D nói một câu, "Mặc vào."

Các thành viên kỳ cựu trong khoảnh khắc như bị ai vả bôm bốp vào mặt.

Câu chuyện về việc "Hóa ra Mr. D thích nam giới" cứ âm thầm lặng lẽ lan truyền giữa các thành viên.

Thế nên hôm nay chưa nói đến việc Hàng Tư xuất hiện quá long trọng, mà sự mập mờ dây dưa giữa cô và Mr. D cũng khiến mọi người ngứa ngáy trong lòng, đặc biệt là những thành viên lâu năm, họ luôn muốn cứu vãn thể diện một lần đối với chuyện này.

"Mọi người đừng..."

"Là bạn gái." Lục Nam Thâm nhẹ nhàng ngắt lời Hàng Tư. Anh nhìn đám người ấy, quan sát hết mọi biểu cảm trong đôi mắt họ rồi cười nói, "Thế nên ai có ý đồ gì với cô ấy thì nên biết điều một chút, cất hết những tâm tư ấy lại cho tôi."

Mọi người hò reo inh ỏi một trận.

Các thành viên kỳ cựu chỉ thiếu nước dập đầu lạy, "Chúc mừng đại ca thoát ế!"

Hàng Tư tự nhận thấy thường ngày mình cũng là người mặt dày, chủ yếu là vì cô luôn nghĩ thoáng được nhiều chuyện, chuyện gì có thể bỏ ra khỏi đầu là sẽ bỏ ra. Nhưng lúc này đây có vừa vui trong lòng vừa xấu hổ, nét ửng hồng trên gương mặt không thể tan đi ngay.

Cô hạ giọng thầm thì, "Lục Nam Thâm, anh quá đáng rồi đấy."

Nhưng câu nói ấy lại có vài phần hờn dỗi.

Lục Nam Thâm cúi người hỏi cô, "Tôi quá đáng thế nào? Em chẳng phải đã đồng ý làm bạn gái của tôi sao..."

"Khi nào..." Hàng Tư định phản bác thì chợt nhớ lại câu nói trước đó của anh: Hứa rồi đấy nhé...

Cô nhất thời cảm thấy mình lại rơi xuống hố rồi, bèn giơ tay đẩy anh một cái.

Cảnh này lọt vào mắt người ngoài thì chỉ là một màn hờn dỗi vu vơ của những người đang yêu mà thôi.

"Được rồi, ai có việc gì thì đi làm việc ấy đi, hóng hớt gì chứ?" Lục Nam Thâm quát khẽ.

Mọi người bắt đầu hùa nhau.

Nhưng chính nhờ vậy lại khiến Hàng Tư có một cảm giác gần gũi.

Cảm giác này tới rất nhanh, cũng rất đột ngột, đột ngột tới mức có thể khiến Hàng Tư bất ngờ. Phương Sênh thường nói cô là người lạnh nhạt, có rất nhiều người hoặc nhiều chuyện khó mà lọt được vào mắt cô, cô cũng khó giao tiếp với mọi người, Hàng Tư chưa bao giờ phủ nhận điểm này. Việc này có liên quan tới những chuyện cô từng trải qua lúc nhỏ, tạo ra một tính cách không được lòng người lắm này của cô, thế nên cô cũng không có nhiều người bạn có thể tâm sự, Phương Sênh là người bạn cô chân thành rút hết tâm can rồi.

Vậy mà hôm nay, cô lại cảm giác những người này thật gần gũi.

Có thể vì liên quan tới Lục Nam Thâm chăng.

Anh cứ thế kéo cô vào thế giới của mình, trông có vẻ vừa ngang ngược, vừa dịu dàng, những hỉ nộ ái ố hay tất cả mọi bí mật của anh đều được anh chia sẻ với cô không chút giấu giếm.

Nói thật, dù không có Kiều Uyên đứng giữa, cô vẫn sẽ cảm thấy hoang mang bất an đối với mối quan hệ giữa mình và anh.

Khương Dũ thì không hùa theo đám đông.

Chuyện Lục Nam Thâm và Hàng Tư thường ngày ra sao anh ta đều quan sát được hết.

Thế nào gọi là "gái ngoan sợ trai mặt dày" anh ta đã được thấy tận mắt, điển hình cho kiểu một người chạy một người bám đuổi, dù có mọc cánh cũng khó mà bay.

Đáng tiếc cho Bạch Hào.

Cứ nghĩ đến cảnh Bạch Hào vẫn đang ở trong phòng lớn gào thét trong vô vọng là Khương Dũ lại thở dài, thằng nhóc đó hiểu ra rằng ước mơ được vào dàn nhạc D của mình đã tan thành mây khói, nhất thời không chấp nhận được sự thật, mấy hôm nay còn như phát tâm bệnh nữa.

Bạch Hào đợi mãi cho tới khi họ họp xong, sau khi nhìn thấy Lục Nam Thâm bèn lao vút tới như bay, ôm chặt lấy cánh tay anh.

"Cậu cho tôi một cơ hội đi, tôi vẫn luôn muốn được vào dàn nhạc D, cũng luôn nỗ lực vì mục tiêu này, hay là cậu nghe thử phần biểu diễn của tôi? Tôi thuộc Ode to soul lắm."

Khiến Hàng Tư nhìn thấy cũng không đành lòng.

Lục Nam Thâm mất nhiều sức mới rút được cánh tay ra, "Bạch Hào, anh bình tĩnh một chút."

Tâm trạng của Bạch Hào đã rơi vào trạng thái gần như suy sụp, "Tôi chỉ muốn có một cơ hội..."

"Bạch Hào." Khương Dũ không nhìn nổi nữa, kéo anh ta qua một bên, "Hiện tại các thành viên của dàn nhạc đã được tuyển đủ, đợi lần sau xem có cơ hội không vậy, cậu ở đây hằng ngày cũng có ích gì đâu."

"Nhưng mà..."

"Vì sao không nói sự thật cho anh ta?" Lục Nam Thâm là điển hình cho kiểu người chém nhanh diệt gọn, làm việc không mơ màng. Anh đứng nghiêm dưới ánh nắng lạnh của buổi chiều, nó khiến nét mặt anh thêm vài phần xa cách.

Bạch Hào ngẩn người, ngước mắt nhìn anh.

Lục Nam Thâm nói, "Bạch Hào, anh cùng lắm chỉ được coi là một người chơi nhạc cụ có sự nỗ lực. Tôi tin anh có thể biểu diễn tốt Ode to soul, nhưng cũng chỉ dừng ở mức biểu diễn tốt mà thôi. Về phương diện âm nhạc, anh không có năng khiếu bẩm sinh tuyệt đối, không thích hợp vào dàn nhạc D. Ngoài ra, nếu không có gì bất ngờ thì dàn nhạc cũng sẽ không tuyển rộng rãi thêm nữa, trừ phi lại xảy ra chuyện như hai năm trước. Thế nên lời khuyên của tôi là hãy tìm một hướng đi khác, đừng đâm đầu vào ngõ cụt."

Một câu nói cực kỳ vô tình.

Nghe mà Khương Dũ run rẩy trong lòng, cũng khiến trái tim Hàng Tư đập dồn dập.

Bạch Hào thì đứng đờ ra một lúc lâu, sau khi tỉnh lại, tâm trạng trở nên rất kích động, "Ai nói tôi không có năng khiếu? Từ nhỏ tới lớn tôi đã giành được vô số giải thưởng! Hơn nữa cậu còn chưa nghe tôi biểu diễn Ode to soul, sao dám khẳng định tôi không thể đảm nhận?"

Một nụ cười khẽ hiện lên trên khóe môi Lục Nam Thâm, anh từ tốn đáp, "Giành được vô số giải thưởng không đồng nghĩa với việc có năng khiếu âm nhạc. Tôi đã xem các cuộc thi anh từng tham gia, tính sáng tạo rất thấp, đa phần là ở mức độ biểu diễn, cũng có nghĩa là người ta chỉ cần đàn thuần thục, trơn tru là sẽ giành được thành tích tốt. Thêm nữa, đúng là tôi chưa từng nghe anh đàn Ode to soul, nhưng tôi đã từng nghe anh kéo violon, trình độ ở mức nào, nghe qua là biết."

Bị anh nói một tràng như vậy, cả gương mặt Bạch Hào đỏ rần lên, anh ta nổi đóa, "Lục Nam Thâm! Cậu có cái gì ghê gớm đâu?"

Lục Nam Thâm đáp nhẹ tênh, "Tôi đúng là chẳng có gì ghê gớm, cũng chỉ trùng hợp thay lại là người quyết định việc anh có thể vào dàn nhạc D không mà thôi."

Bạch Hào tức đỏ mắt, rời khỏi biệt thự.

Hàng Tư thở dài.

Lục Nam Thâm quay đầu, nhìn cô bật cười, "Tuyệt đối đừng thương anh ta."

"Vì sao?"

"Vì tôi sẽ ghen đấy."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK