Đứng trước cửa Lâm bang cô không định vào ngay mà gọi điện cho Chu Lộ Khiết xem cậu ta có ở đây không.
Đang đứng tìm số thì đột nhiên đằng sau vang lên tiếng nói:
" Đây không phải nữ doanh nhân quốc tế sao? Hôm nay trời sập hay gì mà Tổng giám đốc Tập đoàn Dạ Nguyệt lại xuất hiện ở đây?"
Giọng nói khốn kiếp của Hàn Triết Viễn vang lên.
Ánh Nguyệt quay lại lạnh lùng nhìn Hàn Triết Viễn" Rivit,anh còn sống sao?"
Hàn Triết Viễn vẫn giữ khuôn mặt vô cảm nói" Sao tôi lại dám chết trước cô"
" Cô không vào, định đứng đây tới chừng nào có người ra mời mới vào à?"
" Không,tôi định đợi tới lúc anh trải thảm tôi mới vào"
"..."
Ánh Nguyệt không thèm để ý đến sắc mặt Hàn Triết Viễn,cô đi vào cửa Lâm bang.
Hàn Triết Viễn đứng ở trước cửa nhìn bóng lưng của cô chỉ có một câu hỏi: cô về thật rồi sao?
Ánh Nguyệt gõ cửa phòng Lâm Hữu Kỳ mấy lần mới vang lên tiếng nói lạnh lùng cứng nhắc" Vào đi"
" Ba đang làm việc sao? Có làm phiền ba không?"
Lâm Hữu Kỳ ngẩng đầu nhìn thấy khuôn mặt cô thì ngồi dậy bất ngờ nói" Rose,con về rồi sao?"
" Vâng,con mới về hôm qua thu xếp công việc xong hôm nay mới có thể đến đây thăm ba"
" Không sao không sao, có đến đây là ta đã vui rồi"
Ánh Nguyệt đặt vỏ trái cây lên bàn trà ngồi xuống đối diện Lâm Hữu Kỳ nói" Ba,mấy năm nay ba khỏe không?Mấy năm nay do công việc nhiều quá không có thời gian về thăm ba"
" Ta thì bị gì được.Do lâu lâu trời chuyển lạnh thì bị cảm mạo thông thường không nặng gì hết.Hai năm trở lại đây việc đào tạo sát thủ là do Lyan và Rivit giúp nên cũng khá xuông sẻ,thuận buồm xuôi gió"
Ánh Nguyệt nhíu mày hỏi" Rivit là người đào tạo sát thủ?"
" Ừm,lúc đầu ta định giao cho người khác nhưng nghĩ lại Rivit cũng đã ở Lâm bang từ lâu.Lúc trước là có sự quản lí của con nên thằng bé lập được khá nhiều thành tựu.Nghĩ đi nghĩ lại nó cũng là một sát thủ không thua gì con đâu!"
Ánh Nguyệt cười nhẹ nghĩ trong lòng,nhờ có sự quản lí của con mà anh ta ngày càng tàn nhẫn hóng hách trong xem ai ra gì,mà nhờ sự cao ngạo đó đã xém làm cho ba mất đi đứa con gái này rồi.
" Đúng là Rivit cũng là một sát thủ giỏi nhưng có đều trong tối thì anh ta là sát thủ ngoài sáng lại là bác sĩ,khó mà kiểm soát thời gian.Lỡ như lúc anh ta có một ca mỗ quan trọng mà bang lại giao cho anh ta nhiệm vụ thì anh ta tính sao ạ?"
" Nghề bác sĩ chỉ là một công việc che mắt người khác thôi.Sở dĩ tôi chọn nghề bác sĩ là để dễ dàng tiếp xúc với giới thượng lưu.Nếu như được làm bác sĩ gia đình của một ông chủ lớn thì như sơ ý chọn nhầm kim tiêm độc hay lấy lộn thuốc thì cũng không khiến người khác quá để ý.Vả lại nhiệm vụ do bang giao cho tôi luôn tính toán mọi tình huống ngoài ý muốn có thể xảy ra, để có thể trùng với công việc bác sĩ của tôi rất khó thưa sát thủ Rose"
Ánh mắt Ánh Nguyệt trầm lặng nhìn Hàn Triết Viễn nói" Rivit,tôi không còn là..."
" Tôi không biết việc cô rút khỏi hắc bang hồi ba năm trước là có chuyện gì xảy ra nhưng đối với tôi cô vẫn là siêu sát thủ nổi bật nhất trong những người sát thủ mà tôi biết.Tôi cũng không biết việc cô rút khỏi bang có ý nghĩa gì nhưng sát thủ Rose tôi biết thật ra trong thâm tâm cô việc làm sát thủ cũng rất quan trọng,nó như chiếm..."
" Đủ rồi! Rivit! Tôi làm sát thủ là việc từ lúc nhỏ tôi muốn còn việc tôi rời bang do tôi muốn làm một công việc khác.Tôi quay về đây là do ở đây có người ba đã nuôi tôi khôn lớn.Rivit,có những chuyện anh không nên hiểu thì tốt hơn,ở trước mặt ba tôi chúng ta không nên tranh cãi đâu.". ngôn tình sủng
"Ba,trời cũng đã không còn sớm con về trước lần sau lại ghé thăm ba" Ánh Nguyệt nói rồi cầm lấy túi xách nhanh chóng đi ra khỏi cửa.Cô thật không muốn ở đây thêm chút nào.
Nhưng có đều Hàn Triết Viễn nói đúng đối với cô làm sát thủ chính là việc cô mong muốn, nó như chiếm hết sinh mạng của cô nhưng cô lại từ bỏ sinh mạng của mình để làm một công việc khác,một công việc mà cô chưa bao giờ nghĩ đến.Thật khó để thừa nhận việc đó.Cô như bị Hàn Triết Viễn lật tẩy bộ mặt thật.
" Rose,cô thật sự không muốn thừa nhận rằng cô vẫn muốn quay lại làm sát thủ hả?"
Ánh Nguyệt không quay đầu lại,giọng nói cô lạnh thấu xương vang lên" Hàn Triết Viễn,anh muốn tôi thừa nhận việc gì?Thừa nhận việc tôi hèn nhát không dám ở lại bang hay một việc khác?"
Hàn Triết Viễn đi lại phía cô đáp" Thừa nhận việc gì không lẽ cô không biết?Rose,tôi không ngờ chỉ vì một thằng đàn ông mà cô có thể từ bỏ làm sát thủ đấy! Cô nói làm sát thủ như mạng sống của cô,còn Lâm bang là nơi đã nuôi sống cô mà? Sao cô lại dễ dàng từ bỏ nó,sống ở nước ngoài chỉ để không nghĩ tới một thằng đàn ông?!"
Ánh Nguyệt nắm lấy cổ áo của Hàn Triết Viễn gằn từng chữ" Câm mồm!Anh đừng nói nhảm! Nó chẳng liên quan gì đến Mạc Thiên Nhật Dạ!Tôi rời đi là do tôi muốn tìm một công việc khác,còn làm sát thủ đã nuôi sống tôi cho tôi biết nhiều mặt tối ở xã hội.Việc tôi rời đi và việc tôi nói làm sát thủ của mình nó không liên quan gì đến nhau.Chỉ cần tôi biết tôi thật sự xem nghề sát thủ rất quan trọng là đủ rồi!Anh đừng nghĩ được lên làm chỉ huy đã hay ho lắm rồi ở đây giảng đạo cho tôi.Cũng đừng ở trước mặt ba tôi mà khua tay múa chân nói rằng hiểu cho tôi nhưng từng câu từ đều chế giễu việc tôi rời khỏi bang."
Nói xong cô bỏ tay đang nắm cổ áo anh ta ra định bước đi thì bị anh ta nắm lấy tay.
" Ánh Nguyệt,sao em không nghĩ đến việc thử một lần mở lòng với anh? Quay lại làm sát thủ quên đi Mạc Thiên Nhật Dạ và những kí ức bên hắn ta?"