Mạc Thiên Nhật Dạ biết cô sẽ không tin lời anh,Ánh Nguyệt cũng đã chịu quá nhiều tổn thương do anh gây ra.Kêu một người từng bị chính người đàn ông của mình không tin tưởng,tàn nhẫn li hôn với cô thì cả anh cũng không muốn nhìn thấy người đó dù chỉ một lần.Nhưng anh vẫn dõng dạc đáp lại:
" Đúng là tôi đã đẩy em ra xa nhưng em hãy nghĩ lại đi.Nếu tôi không làm vậy thì em có thể dễ dàng thoát khỏi Lâm bang hay không? Ánh Nguyệt,tôi biết em rất hận tôi vì những việc tôi đã làm với em nhưng tôi làm tất cả cũng chỉ vì em mà thôi.Em có quyền không tin nhưng đó vẫn là sự thật.Tôi không cần em phải báo đáp lại tôi nhưng tôi làm mọi việc đều vì em.Việc hận,việc ghét,việc đánh tôi đều do em quyết định nhưng Ánh Nguyệt suốt cuộc đời tôi luôn luôn tăm tối chỉ có việc gặp em thì đó là ánh sáng duy nhất của cuộc đời tôi…! "
Lý Ánh Nguyệt không lên tiếng,cô nhìn chằm chằm vào anh,ánh mắt từ lúc nào đã đỏ hoe.Tuy lời Mạc Thiên Nhật Dạ đã khiến cô muốn thay đổi thái độ về anh nhưng cô vẫn lạnh nhạt,hờ hững nói: " Được,tùy anh!"
Lý Ánh Nguyệt biết nếu cô và anh cứ đứng như này thì đến mai cũng chẳng đến nhà.Vậy nên cô liền lấy điện thoại di động,gọi vào số của trợ lí thúc giục cô nhanh chóng đến đón cô.Mặc kệ Mạc Thiên Nhật Dạ đang đứng ở đó.
Anh cũng đã nói đến vậy,cô cũng không muốn cãi cọ với anh.Vả lại việc yêu ghét đều do cô quyết định.Mạc Thiên Nhật Dạ cũng không ép buộc cô quay về với anh vậy cũng đã như những gì cô mong muốn.
Vả lại anh cũng đã từng là người cô yêu,người đàn ông mà cô không thể nào quên được…
Một lúc sau,trợ lí cuối cùng cũng đã đến.
Lý Ánh Nguyệt cũng nán lại một giây nào mà nhanh chóng lên xe bỏ mặc Mạc Thiên Nhật Dạ vẫn đang đứng nhìn cô.
***
" Ha ha ha…Nhật Dạ cậu đang nói chuyện cười với tôi à? Đường đường là Mạc Tổng Mạc Thiên Nhật Dạ mà lại đi năn nỉ cô vợ cũ của mình.Mạc Thiên Nhật Dạ cậu đúng là hết thuốc chữa" Lục Nghị Phàm cười xong lại hạ chốt một câu
" Mạc Thiên Nhật Dạ,cậu cứ như vậy thì ế suốt đời đi!"
Mạc Thiên Nhật Dạ mặt mày đã đen như đít nồi,lạnh lùng phóng ánh mắt như tia điện nhìn Lục Nghị Phạm.Nếu biết hắn ta sẽ dè bỉu anh như vậy thì anh cũng chẳng kể cho hắn ta nghe.Đúng là phí thời gian.
" Sao cậu không về bệnh viện phẫu thuật tiếp đi"
Lục Nghị Phàm nhướn mày,nhàn nhã dựa vào ghế đáp" Tôi vừa làm xong ca phẫu thuật liền chạy qua đây với cậu.Sao nào,không muốn thấy mặt tôi à?"
Mạc Thiên Nhật Dạ liếc nhìn nói" Còn phải hỏi?"
“…” Mẹ kiếp! Cái tên hách dịch này!
Lục Nghị Phàm dựa vào ghế,vắt chéo chân chậc chậc hai tiếng rồi nói:
" Mạc Thiên Nhật Dạ,đây là nghiệp báo mà anh phải trả đấy.Ai bảo anh ác với Thiên Nguyệt…à nhầm Ánh Nguyệt chứ.Lúc trước tôi đã báo trước cho anh rồi.Nhưng anh không nghe thì bây giờ cũng ráng chịu đi! Tuy tôi là bạn anh nhưng nhìn anh bị ngược tôi cũng thấy thả dạ lắm đấy…ha… ha"
Mạc Thiên Nhật Dạ đầy sát khí phun ra một câu" Cút!"
Lục Nghị Phàm biết Mạc Thiên Nhật Dạ là người dễ tức giận.Hắn cũng không phải người thích giỡn nhây,hắn hỏi" Vậy cậu tính sao?"
" Tính sao nữa,từ từ thả lưới bắt người thôi!"
" Ồ,cậu nghĩ Ánh Nguyệt sẽ dễ động tâm đến vậy sao?"
" Vì?"
Lục Nghị Phàm hất cầm đáp" Ha,Ánh Nguyệt dù gì cũng là sát thủ tính cách cứng rắn đanh đá cũng phải được rèn giũa từ nhỏ.Nếu cậu dễ dàng thu phục được cô ấy.Vậy danh xưng nữ sát thủ của Ánh Nguyệt chắc cũng bỏ xó đi rồi!".
||||| Truyện đề cử: Giam Cầm Một Bông Tuyết Nhỏ |||||
Lúc trước nghe danh sát thủ Rose cả Lục Nghị Phàm cũng có chút khâm phục nhưng khi biết cô là Ánh Nguyệt cô gái mà mình khinh thường có chút sợ hãi thì sự khâm phục còn tăng lên gấp
mười.
Lăng mạ Mạc Thiên Nhật Dạ lúc này Lục Nghị Phàm mới hạ giọng hỏi:
" Vậy cậu thả lưới bắt người bằng cách nào?"
" Không được!"
Nghe xong kế hoạch của Mạc Thiên Nhật Dạ, Lục Nghị Phàm dứt khoát đáp.
Mạc Thiên Nhật Dạ nhướn mày đáp" Tại sao?"
" Mạc Thiên Nhật Dạ,cậu đúng là thành liều dù kế hoạnh của cậu sao tôi không quan tâm.Nhưng sao trong đó lại có tôi? Làm gì thì làm nhưng cậu lại kêu tôi đi năn nỉ cái cô tiểu thư Thiên…Thiên Nguyệt đanh đá đó giúp cậu bắt vợ.Cậu nghĩ tôi là công cụ của cậu muốn sai khiến sai thì sai à?"
" Tôi cho cậu một tháng uống rượu quý của tôi!"
" Không!"
" Tôi cho cậu trên chướng của Lưu Mộ Hàn!"
" Chốt!"
“…”