Nhưng phần trăm Lưu Mộ Hàn biết thân phận của cô là cực kỳ ít vì cô không bao giờ lộ mặt và cả tên của mình họ chỉ biết cô là một sát thủ đáng gòm không dám đụng vào còn cái tên Rose này chỉ để trong bang gọi thôi.
Lý Thiên Nguyệt cúi mắt, một lần nữa đưa mắt nhìn Lưu Mộ Hàn bất chợt Lưu Mộ Hàn cũng nhìn về phía này khiến cho cô run nhẹ.
Hai tay cô nắm chặt cô gắng giữ khuôn mặt bình tĩnh như không có chuyện gì.Bình tĩnh chính là thứ mà sát thủ chúng cô phải có còn khí chất chỉ là nhiều năm tạo thành thôi.
Lưu Mộ Hàn nghĩ rất lâu trong đầu giờ mới dám nói ra" Thiên Nguyệt, hình như chúng ta đã từng gặp nhau rồi đúng không?"
Lý Thiên Nguyệt nhìn Lưu Mộ Hàn chưa kịp trả lời thì Lục Nghị Phàm đã cười giễu mà nói" Lưu Mộ Hàn có phải cậu uống nhiều rượu rồi đúng không?Cậu đã qua Mỹ từ lâu còn Tiểu thư Thiên Nguyệt thì ở suốt ở trong nước cô ấy chỉ có mấy năm là du học nước ngoài, vậy cho tôi hỏi hai người gặp nhau bằng cách nào?" Đến cả anh còn chỉ mới nghe danh sao tên cuồng công việc như Lưu Mộ Hàn lại biết đến chứ.
Lưu Mộ Hàn lườm Lục Nghị Phàm không nói gì nữa.
Lý Thiên Nguyệt nãy giờ mới nhớ đến Mạc Thiên Nhật Dạ đang ngồi kế bên mình cô quay qua nhìn anh thấy Mạc Thiên Nhật Dạ ngồi trầm ngâm uống rượu.
Mạc Thiên Nhật Dạ nhìn Lý Thiên Nguyệt, đưa menu rượu trên bàn trà cho cô: "Em muốn uống gì?"
Lý Thiên Nguyệt cúi đầu nhìn menu rượu, sau đó lại thấy trên bàn trà có nhiều rượu ngon như thế, bèn cười nói: "Không cần phiền phức vậy đâu, nhiều rượu thế này cơ mà, em uống chung với các anh cũng được."
Kết quả, Mạc Thiên Nhật Dạ liền lấy lại menu rượu trong tay cô, ấn chuông gọi nhân viên phục vụ đến, gọi cho cô một ly nước ép trái cây nóng, vài loại trái cây lạnh và thịt nguội.
Tận đến khi nhân viên phục vụ nhận lấy menu rời đi, Mạc Thiên Nhật Dạ mới nói: "Anh đã nói rồi, sau này em đừng hòng uống rượu nữa."
"Em có uống nhiều đâu mà..."
"Một hớp cũng không được."
"..."
Lưu Mộ Hàn và Lục Nghị Phàm chỉ biết á khẩu nhìn Mạc Thiên Nhật Dạ cùng Lý Thiên Nguyệt ân ân ái ái.
Lúc này nghe thấy hai người bên cạnh vẫn đang phát rồ rải thức ăn chó thì anh ta chịu hết nổi, liếc Lý Thiên Nguyệt bên cạnh một chút rồi cười khẩy khiển trách: "Vừa rồi chẳng phải cô gái này còn to gan dám tắt điện thoại của cậu đó sao? Sao nháy mắt đã trở thành cô vợ bé nhỏ rồi? Ngay cả nước ép trái cây cũng phải làm nóng thì yếu ớt cỡ nào hả?"
Lục Nghị Phàm hững hờ rót rượu nói: "Tôi đã sớm được chứng kiến rồi, cậu cũng tập thích ứng đi là vừa. Có điều, theo y học, đúng là phụ nữ nên ít uống lạnh, cố gắng uống nóng nhiều hơn, vậy mới tốt cho cơ thể."
Lưu Mộ Hàn lạnh lùng quở trách, híp mắt cười nhạo,giọng nói chứa đầy khinh bỉ: "Quả nhiên cậu bị đầu độc không nhẹ, đầu óc mơ màng đến nỗi sắp hò hét cổ vũ cho hai người này rồi."
Lục Nghị Phàm vẫn cười rất hững hờ: "Cậu tưởng rằng anh em cậu dễ dàng lắm sao? Tôi thấy mình 80% là bị hai người họ ngược quá lâu nên mắc hội chứng Stockholm*. Giờ quen luôn rồi, hai ngày mà không bị ngược là tôi thấy khó chịu."
(*) ở đây tác giả ám chỉ Lục Nghị Phàm đã bị hai vợ chồng Mạc Thiên Nhật Dạ ngược thành quen.
Lưu Mộ Hàn hơi nghiêng người trên ghế sofa, lạnh nhạt nói: "Cậu muốn bị ngược đến vậy sao? Được, tôi thành toàn cho cậu."
Lục Nghị Phàm giương mắt nhìn anh ta giáng vẻ tự cao ung dung không đổi: "Thành toàn cái gì?"
Lưu Mộ Hàn nhìn ra cửa với ý tứ sâu xa: "Cậu sẽ biết nhanh thôi."
Cô tắt điện thoại của Mạc Thiên Nhật Dạ?
Cô cầm điện thoại lên nhìn thoáng qua, quả nhiên có một cuộc gọi nhỡ của anh.
Cô ngồi bên cạnh anh,liếm môi, nhỏ giọng nói: "Vừa rồi em nói chuyện với người của Tập đoàn VYS, không chú ý là anh gọi tới nên đã tắt máy. Sau đó em lại sốt ruột chạy tới đây, vẫn chưa xem điện thoại."
Mạc Thiên Nhật Dạ nhìn cô, nhẹ giọng hỏi: "Đàm phán thành công không?"
Lý Thiên Nguyệt vui vẻ gật đầu với anh, giơ tay lên, một tay ra ký hiệu số ba, tay kia ra ký hiệu số tám, nháy mắt với anh: "Bán với giá này, bỏ tiền vốn đi thì tiền lãi đủ để trả bài cho ba hài lòng rồi chứ?"
Mạc Thiên Nhật Dạ híp mắt nhìn Lý Thiên Nguyệt nói"Dù không làm thế thì ông ta cũng không động vào em được. Em không cần phải liều mạng như vậy."