Mục lục
Cửu Thiên Liên Sinh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lâm Cửu đột nhiên nhớ ra, lần đầu tiên y và Diệt Thiên hợp tu cũng không phải là trên thân thể, mà là trong tinh thần của hai bên, hoá ra việc hợp tu giữa y và Diệt Thiên không chỉ có thể hấp thụ công lực của nhau cùng tăng tiến, còn có thể thiết lập mối liên hệ trên tinh thần giữa bọn họ, có thể giao lưu câu thông với đối phương trong tư tưởng.

Mặc dù mỗi lần thời gian duy trì không quá dài, thế nhưng đối với Lâm Cửu mà nói, cuộc đối thoại trong tư tưởng vừa rồi với Diệt Thiên cũng đã khiến y hoàn toàn an tâm rồi.

Diệt Thiên không có chuyện gì, mà Lâm Cửu cũng nói cho Diệt Thiên biết tình cảnh y hiện tại, tuy rằng bị bọn Tây Sa Thương Hải bắt được, nhưng bọn hắn cũng không làm khó y, chỉ phong bế công lực của y lại đề phòng y chạy trốn, mà quan trọng nhất là Lâm Cửu đã nói ra chuyện Cao Thanh là do Hoàng Phủ Thiên Niên giả trang cho Diệt Thiên biết.

“Đang ngủ?”

Thanh âm chán ghét vang lên bên tai Lâm Cửu, lập tức một bàn tay ấm nóng phủ lên mặt y xấu xa day day má, thoáng cái từ trong trạng thái minh tưởng giật mình tỉnh giấc, Lâm Cửu mở mắt lạnh lùng nhìn tên Tây Sa Thương Hải đang vây phía trên y.

Tây Sa Thương Hải đã kéo xuống tấm áo choàng màu tro lộ ra khuôn mặt, trên gương mặt anh tuấn xuất hiện ý cười lỗ mãng khiến Lâm Cửu chán ghét, hình như cực kì thích trêu đùa Lâm Cửu, Tây Sa Thương Hải luôn luôn chọc ghẹo y không biết mệt, thấy ánh mắt lãnh đạm sau khi Lâm Cửu mở mắt, nam nhân ác ý nhéo hai cái lên đùi y.

Cắn chặt môi, Lâm Cửu tức giận lồng ngực phập phồng, y sớm muộn gì cũng sẽ đánh chết cái thằng cha ghê tởm này, mở mắt nhìn xung quanh một chút, Lâm Cửu phát hiện bọn họ đã đi ra khỏi sơn động tối đen như mực, bốn phía tuy rằng không thấy ánh mặt trời, thế nhưng không biết ánh sáng từ đâu soi tỏ bốn phía, tảng đá hơi bạc màu, sạch sẽ mà ấm áp.

“Tây Sa Thương Hải ——” Hoàng Phủ Thiên Niên ở một bên thấy toàn bộ quá trình Tây Sa Thương Hải trêu ghẹo Lâm Cửu mở miệng hô một tiếng, có chút châm chọc khiêu khích nói: “Ngươi thật đúng là nhàm chán.”

“Thế nào, ngươi thích y?” Tây Sa Thương Hải khẽ cười một tiếng, cúi đầu nhìn Lâm Cửu hai mắt đã phun hoả, ngón tay nhẹ nhàng khều khều cằm y, “Loại hàng thế này mà cũng có thể nhập vào mắt Hoàng Phủ Thiên Niên ngươi sao?”

Loại mặt hàng thế này —— Lâm Cửu thầm nghiến răng, sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày y cho Tây Sa Thương Hải mấy cái bạt tai.

“Khụ khụ ——” Thấy tình cảnh trước mắt có chút xấu hổ, Hoa Tư cố ý ho khan hai tiếng, cười khổ nói, “Nhị vị nếu muốn tranh cãi thỉnh để vào lúc khác, chúng ta đã đi một lúc rồi, Diệt Thiên chắc cũng không thể một chốc một lát đuổi kịp, không bằng hãy nghỉ ngơi ở chỗ này một chút rồi tiếp tục đi tiếp ha, cách đích đến không còn xa nữa, Thương Hải ngươi cũng an phận một tí đi.”

Nói xong, Hoa Tư do phải bố trí trận pháp mà có chút mệt mỏi là người đầu tiên ngay tại chỗ ngồi xuống bắt đầu điều tức.

Tây Sa Thương Hải cười cười ngồi bệt xuống đất, thuận tiện cũng buông Lâm Cửu ra, vừa được thả ra, Lâm Cửu lập tức ước gì có thể cách tên hỗn đản Tây Sa Thương Hải này càng xa càng tốt, nhưng chưa đợi y bước đi một bước đã bị Tây Sa Thương Hải một tay túm được áo kéo lại, lảo đà lảo đảo lại lần thứ hai bị con ruồi kia kéo vào lòng.

“Chạy cái gì, ghét bản vương như thế sao?” Hai tay chặn ngang trước ngực Lâm Cửu, Tây Sa Thương Hải ôm vòng quanh thắt lưng nam nhân càn rỡ nói: “Thế nhưng bản vương lại rất thích tiên nhân a.”

Cảm giác được bàn tay không an phận của Tây Sa Thương Hải, Lâm Cửu tức giận nước mắt đều nhanh muốn rơi ra, y đã bao giờ chịu qua vũ nhục như vậy, mà ở bên cạnh Hoàng Phủ Thiên Niên và Hoa Tư cũng không ra ngăn hành động này của Tây Sa Thương Hải, bị trêu đùa khinh bạc thế này ngay trước mặt người khác, càng khiến Lâm Cửu thấy khó chịu.

Hoàng Phủ Thiên Niên, tốt xấu gì ngươi và ta cũng đã từng gặp mặt một lần, dù là hôm nay ngươi ta là địch không phải bạn, nhưng thấy người khác trêu đùa vũ nhục ta như vậy, ngươi ngay cả đến dũng khí xuất thủ ngăn cản cũng không có sao?

Ta từng nghĩ ngươi cũng xem như là một nửa nhân quân*(vị vua nhân từ), hiện tại xem ra, ngươi căn bản chỉ là một tên tư văn bại hoại, là một nguỵ quân tử, là một tên thối Thiên Niên thối hoàng đế đáng xấu hổ mà thôi!

Còn cả tên Hoa Tư gì kia nữa, ngươi mà là chính nhân quân tử cái gì, Hiền Môn chưởng môn cái gì, ngươi xứng với danh hiệu Thánh Giả sao? Hiền Môn trong tay tên chỉ biết cợt nhả như ngươi quả thực là bị huỷ rồi, Diệt Thiên tuy rằng là ma đầu, nhưng so sánh với hắn, loại nguỵ quân tử như các ngươi thật so với tiểu nhân còn ghê tởm hơn gấp vạn!

Từng người thấy ta bị tu nhục đến một câu cũng không nói, các ngươi thì tính là chính nhân quân tử cái khỉ gì, chính phái cái khỉ gì, hoàng đế cái khỉ gì chứ…

Chó má! Tất cả đều là chó má!

Nguỵ quân tử miệng đầy nhân nghĩa đạo đức!

“Ha ha ha…” Lâm Cửu càng giãy dụa lợi hại, Tây Sa Thương Hải càng thích, càng cao hứng, nhìn biểu tình xấu hổ và giận giữ không chịu nổi của nam nhân, Tây Sa Thương Hải càng làm quá hơn, cư nhiên lại còn muốn cởi dây lưng tơ lụa của Lâm Cửu, “Để bản vương xem xem, thân thể của tiên nhân có đúng là bất đồng với người phàm hay không.”

Bàn tay nam nhân luồn qua vạt áo Lâm Cửu nhẹ nhàng dò xét vào trong, một cái tay khác đã nới lỏng đai lưng ra một chút, bàn tay Tây Sa Thương Hải thoáng cái xuyên qua lớp y vật chạm vào eo Lâm Cửu, người nọ giống như bị rắn cắn nhảy dựng lên, nhưng vừa nhảy lại lập tức bị Tây Sa Thương Hải giải khai đai lưng.

Bạch thường mặc dưới áo choàng lập tức tuột xuống lộ ra nội y, Lâm Cửu gắt gao nắm lấy y phục vùi đầu bỏ chạy, Tây Sa Thương Hải từ phía sau ôm lấy y, thấy Hoàng Phủ Thiên Niên và Hoa Tư bên cạnh chỉ nhắm mắt tĩnh toạ nghỉ ngơi chẳng quan tâm, tâm Lâm Cửu lập tức lạnh xuống.

Ngoại trừ Diệt Thiên, thế gian này có người nào có thể chân chính quan tâm y chứ?

Xấu hổ và giận giữ không chịu nổi, Lâm Cửu cảm thấy thế gian này quá tàn khốc và băng lãnh, nước mắt thoáng cái không chịu thua kém chảy ra, cái gì mà chính phái, cái gì hiền giả, tất cả đều là chó má, cực kì chó má!

Thói đời nóng lạnh, câu này xứng với lãnh đạo thế giới này sao?

Một giọt chất lỏng ấm áp rơi xuống tay, Tây Sa Thương Hải khẽ nhíu mày vốn chỉ muốn đùa Lâm Cửu một chút, kéo người lại vừa nhìn, không nghĩ tới nam nhân này cư nhiên lại khóc.

“Tây Sa Thương Hải, ngươi đùa đủ rồi đi!” Không thể nhịn được nữa, Hoàng Phủ Thiên Niên đứng lên bước nhanh tới ngăn cản Tây Sa Thương Hải vẫn đang ôm Lâm Cửu, kéo Lâm Cửu ra phía sau, còn mình đứng chắn giữa hai người.

“Nga… anh hùng cứu mĩ nhân sao?” Tây Sa Thương Hải cười nhạt hai tiếng, nhìn Hoàng Phủ Thiên Niên châm chọc: “Vừa rồi sao không thấy Hoàng Phủ Thiên Niên ngươi xuất thủ, vai anh hùng này, ngươi làm thật tốt!”

Không để ý tới lời châm chọc khiếu khích của Tây Sa Thương Hải, Hoàng Phủ Thiên Niên nhặt dây lưng rơi trên mặt đất lên đưa cho Lâm Cửu vẫn đang cắn chặt môi nhưng không cách nào ngăn cản nước mắt rơi xuống, Lâm Cửu cũng không thèm liếc nhìn Hoàng Phủ Thiên Niên một cái, giật lấy dây lưng, một mình đứng một bên cúi đầu yên lặng đeo đai lưng lại.

Mu bàn tay cố sức lau nước mắt trên mặt, Lâm Cửu khẽ cắn môi, một chiếc khăn tay sạch sẽ mềm mại xuất hiện trong tầm mắt y, Lâm Cửu ngẩng đầu lạnh lùng nhìn Hoàng Phủ Thiên Niên đứng bên cạnh mình, cũng không tiếp nhận khăn tay của nam nhân đưa qua, trực tiếp một chưởng gạt đi.

Hoàng Phủ Thiên Niên bắt được tay Lâm Cửu, lấy khăn trong tay xoa xoa vệt nước mắt chưa khô trên mặt y.

“Ngô ——” Giãy dụa kêu một tiếng, Lâm Cửu chán ghét đẩy Hoàng Phủ Thiên Niên ra, sau đó lủi thủi đi tới một góc ngồi xuống ôm gối.

Tây Sa Thương Hải cười cười, cất bước đi về hướng Lâm Cửu, Hoàng Phủ Thiên Niên thấy thế trừng nam tử một cái, Tây Sa Thương Hải nói: “Yên tâm, ta sẽ không làm gì y, chỉ muốn giải á huyệt của y mà thôi.”

Tây Sa Thương Hải đi tới trước mặt Lâm Cửu, trong mắt lộ ra ý cười khổ, hắn ngồi xổm xuống, nhìn nam nhân viền mắt có chút đỏ lên ôn nhu nói: “Sao lại khóc, bản vương sẽ cảm thấy không nỡ a, nhìn ngươi khóc, viền mắt đỏ hết lên rồi, bản vương chỉ thấy ngươi thú vị muốn đùa ngươi chút thôi, miễn đi miễn đi, bản vương không trêu ngươi nữa là được.”

Lâm Cửu cúi đầu không để ý tới Tây Sa Thương Hải, trên mặt một mảnh lạnh như băng.

Thấy Lâm Cửu không để ý tới mình, Tây Sa Thương Hải cũng không tức giận, nhanh chóng giải á huyệt cho Lâm Cửu, nhìn Lâm Cửu vài lần mới đứng lên trở lại chỗ ngồi xuống.

“Ai… nam nhân khóc, so với nữ nhân khóc càng khiến người thương tâm a.” U u thán một câu, Tây Sa Thương Hải cười lắc đầu, nhìn Hoàng Phủ Thiên Niên, khẽ híp mắt, ý vị bất minh nói: “Ta vốn tưởng rằng ngươi cũng là một người ích kỷ lạnh lùng, không nghĩ tới cũng sẽ gặp chuyện bất bình, quan tâm tới người khác.”

“Ta cũng không nghĩ tới, Thương đế mỹ nhân vô số lại cảm thấy hứng thú với một người diện mạo bình thường như vậy.” Hoàng Phủ Thiên Niên không nóng không lạnh đáp.

Tây Sa Thương Hải chỉ cười cười, nói: “Bản vương đã nói qua, bản vương không phải loại người tục tằng chỉ nhìn vào bề ngoài.” Không tiếp tục để ý tới Hoàng Phủ Thiên Niên, Tây Sa Thương Hải nhìn về phía Lâm Cửu cách đó không xa vẫn còn đang nghẹn ngào, “Lục Tiểu Phụng, bản vương nói thật, nếu như đại ma đầu kia chết ngươi hãy đi theo bản vương a.”

“Thương ưng trên trời, cỏ xanh dưới đất, Tây Sa ta có thảo nguyên rộng lớn vô biên, có tuấn mã chạy nhanh nhất Xích Thổ Đại Địa, bản vương sẽ không bạc đãi ngươi.” Không ngờ tới Tây Sa Thương Hải cư nhiên lại nói thực.

Lâm Cửu ngẩng đầu nhìn vào mắt Tây Sa Thương Hải, khẳng định: “Diệt Thiên sẽ không chết.”

“Nếu như bản vương giết hắn thì sao?” Khinh thường cười lạnh một tiếng, Lâm Cửu nhìn về phía Tây Sa Thương Hải, lạnh lùng nói: “Loại người bá đạo lại ích kỉ như ngươi, thì biết cái gì…”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK