Hai bên trồng đủ loại hoa toả hương ngào ngạt, phàm là tân khách ngồi trong yến hội đều có thể ngửi được mùi hương thoang thoảng như có như không, vô cùng thoải mái dễ chịu ấy.
Mà càng tuyệt hơn là bố trí bên trong Hiền Môn, đây không đơn giản chỉ là một bãi đất trống mênh mông trật đầy tiệc rượu, ở chính giữa còn có một tiểu tràng đủ dung nạp được khoảng hai ba nghìn người, trong tiểu tràng lại được phân ra thành từng khối ô vuông, mỗi khối có thể chứa bốn bàn người.
Bốn bàn người phân ra chiếm bốn góc của khối vuông, mà xung quanh mỗi khối lại đào một con kênh nhỏ, giữa những khối vuông được kết nối với nhau bằng cây cầu nho nhỏ bắc ngang khe suối róc rách.
Ngày thường, chảy bên trong kênh nhỏ đều là nước suối, thế nhưng ngày hôm nay, chảy trong con kênh này lại là mỹ tửu toả ra hương rượu thơm nồng, mỹ tửu như dòng suối xuyên suốt toàn tràng, người muốn uống chỉ cần đưa chén ra là có thể lấy được.
Để hoà hợp với suối rượu kia, Hiền Môn còn sử dụng những chiếc thuyền nhỏ dập dềnh mặc cho dòng chảy cuốn đi, một đầu của chén rượu được làm thành tay cầm, giữa tay cầm và chén rượu có một khe hở nhỏ, vừa đủ cho tân khách có thể nhét được giấy vào.
Nếu Hiền Môn đã là đại môn phái truyền bá văn hoá thì đương nhiên không thể thiếu văn chương thi từ, trong mỗi khối vuông ngoại trừ có bốn cái bàn ra còn có vài bộ văn phong tứ bảo đặt ở chính giữa, tân khách nào hưng trí có thể qua viết thi từ của họ lên giấy hoặc là đố đèn, hay kẹp trong chén rượu rồi thả xuống tuỳ sóng cuốn trôi, tặng cho người hữu duyên một chén rượu một bài thơ.
Ngoài ra còn đáng nhắc tới nữa là tràng tử từ ngoài vào trong cũng cao dần cao dần lên, tuy độ dốc không lớn, nhưng khi đến chính giữa bốn bàn tiệc toàn bộ yến hội nhìn qua cứ như một toà kim tự tháp vậy, từng dòng mỹ tửu từ trên cao trút xuống, loé ra ánh sáng kì dị, vô cùng lạ mắt.
Hiền Môn thịnh yến năm nay, tân khách tứ phương ồn ào đi đến tràng tử lạ kỳ, sắc trời dần chuyển tối khắp nơi trong tràng cũng đã lên đèn, khi các tân khách ngồi xuống, có một vài người trước đây đã từng tới Hiền Môn thịnh yến không khỏi phát ra vài tiếng kinh hô, đồ ăn năm nay sao lại không giống như những năm vừa rồi thế nhỉ?
“Di, đây là cái gì?” Một người chỉ vào một cái nồi đồng kì quái đặt trên bàn, vẻ mặt nghi ngờ khó hiểu.
“Tiên sinh, đây là Tứ phương oa*(nồi bốn phương), là thứ do tiểu sư thúc Lâm Cửu của chúng ta phát minh ra.” Một vị Hiền Môn đệ tử đứng bên cạnh phụ trách có chút tự hào giải thích.
“Tứ phương oa, lấy hỏa đồng mà chế, một oa chia ra bốn oa, bốn oa hợp thành một oa, ý là nghênh tiếp tân khách bốn phương, đồng tụ Hiền Môn, dưới mỗi đáy của một oa trong tứ phương oa đều đặt những hương vị khác nhau, phương bắc là dưỡng sinh chúc oa(1), phương nam là hồ lạtoa(2), phương tây là toan lạt oa(3), phương đông là hải sản oa(4), một oa bốn vị, tất cả mùi vị trong thiên hạ đều hợp lại trong một oa.
Đệ tử Hiền Môn từ bên cạnh cầm theo thứ gì đó trăng trắng như ngọn nến bỏ vào trong đáy nồi đồng, lấy đá lửa để dẫn, dưới đáy nồi lập tức dấy lên một ngọn lửa.
“Khí trời ở Thiên Đế Thành vào đêm khá lạnh, thức ăn để lâu sẽ bị lạnh, lúc này lấy lửa để duy trì làm nóng, sẽ không còn lo vấn đề thức ăn bị lạnh nữa.” Đệ tử Hiền Môn mỉm cười vỗ vỗ tay, vài tên đệ tử mang đủ loại thức ăn lên, thịt cá hải sản, ngưu dương trư nhục, các loại rau tươi được chia ra đặt trong các khay đặt bên cạnh mỗi bàn.
“Thịnh yến lập tức sẽ bắt đầu, để báo đáp ân tình của các vị quý khách trước tiên xin mời các vị thưởng thức món khai vị do Lâm sư thúc chúng ta chuẩn bị vì các vị.” Tiếng của vị đệ tử Hiền Môn vừa dứt, liền có đệ tử đặt những mâm thức ăn lên trước mặt chúng tân khách.
“Ốc trưng hồng tửu, thịt bò xào chanh(5), cùng với món khai vị là rau trộn.”
Các vị tân khách người người mục trừng khẩu ngốc, mấy món ăn kì lạ này, đừng nói là ăn đến nghe cũng chưa từng nghe qua, không đợi chư vị tân khách tiêu hoá hết cao lương mỹ vị rực rỡ đủ loại trước mặt, lại nghe thấy vị đệ tử Hiền Môn kia nói tiếp.
“Đợi sau khi thịnh yến bắt đầu, Hiền Môn sẽ mang lên món tráng miệng bách quả bính bàn(6) cùng với món bánh nướng do đích thân Lâm sư thúc của chúng ta làm ra, và canh giải rượu(7) do Tiếu Thiên Thánh Giả tự mình chế tạo, thỉnh chư vị từ từ dùng bữa.”
Các tân khách nhao nhao nhòm thử như nhìn thấy sự kinh ngạc và không thể tin nổi từ trong mắt đối phương, bọn họ tự nhận mình cũng là một trong những nhân vật số một số hai trong thiên hạ, nhưng buổi thịnh yến của Hiền Môn hôm nay, lại khiến những vị tân khách bọn họ như những tên nông dân lần đầu tiên vào thành vậy, cái gì cũng không biết, cái gì cũng chưa từng thấy, người người không kinh ngạc không được.
“Mọi người xem, trên cái bát này còn viết mấy chữ —— Liên Sinh Điếm dốc lòng tài trợ?”
Đối với việc này, Lâm Cửu giải thích như sau.
“Những người này có thứ gì tốt mà chưa từng thấy qua, trừ phi ta làm thịt con Hắc Long kia của Diệt Thiên,” Chống tay vào eo, vẻ mặt vui tươi hớn hở, Lâm Cửu vừa cười vừa nói, “Nhưng ta nào dám làm thịt đại hắc long của đại ma đầu chứ, nếu đã không thể lấy chất để thắng, vậy sao không lấy lạ thủ thắng?”
Hoa Tư gật đầu lia lịa, tán thành nói: “Chuyện này giao cho ngươi chuẩn bị quả nhiên là quyết định anh minh không gì sánh được của ta, xem ra lúc này tuy thịnh yến còn chưa bắt đầu ngươi đã hù doạ từng người bọn họ, mà đâu chỉ bọn họ, đến ta đây cũng vô cùng hiếu kì, nhiều món ăn mới mẻ như vậy làm sao ngươi nghĩ ra được.”
“Cái này…là bí mật thương nghiệp.”
Lâm Cửu cười trộm, đùa sao, tốt xấu gì y cũng là người từ xã hội hiện tại xuyên tới, mỹ thực nhiều ít cũng từng biết đến, dù cho y chưa từng nếm qua thế chẳng lẽ còn chưa lần nào nhìn thấy sao?
Nếu so về sự tinh xảo phong phú của món ăn, Lâm Cửu không so nổi.
Nhưng so về sự mới lạ, sợ rằng thế giới này còn chưa có ai là đối thủ của y nha.
Mặc kệ là cơm Trung cơm Tây hay thức ăn Thái Lan Nhật Bản, tất cả đều được bày lên bàn, hù cũng muốn hù mấy vị tân khách này! Tới tham gia Hiền Môn thịnh yến đều là những người có tầm ảnh hưởng lớn, tiện đây Lâm Cửu cũng muốn quảng cáo cho tiệm cơm nước nhà mình.
“Cái mà ngươi gọi là đại lễ, sẽ không phải là muốn truyền lại Hiền Môn cho ta đi?” Lâm Cửu không giải thích được hỏi.
“Để ta đoán thử xem nhé, chuyện này là do vị đại sư huynh thông minh kia của ta nói cho ngươi biết đúng không?” Cười nhạt một cái, Hoa Tư nhìn Lâm Cửu là rõ quả thật như lời y nói, Diệt Thiên sớm đã biết tâm tư nho nhỏ của mình, quả là chẳng thể giấu nổi Diệt Thiên cái gì.
“Ngươi thực sự muốn truyền Hiền Môn cho ta?” Lâm Cửu cười khổ nói, “Uy, đừng giỡn thế, ta thoạt nhìn giống loại người biết quản lí môn phái sao? Cả một cái Hiền Môn to vậy lại cứ thế mà cột cho ta, ngươi cũng quá vô trách nhiệm rồi.”
“Tất cả không phải là do ta muốn ngừa vạn nhất sao?” Chắp tay ra sau lưng, Hoa Tư ngẩng đầu nhìn sắc trười dần dần ngả tối, thở dài nói: “Hơn nữa, Hiền Môn này vốn chính là do ngươi một tay thành lập, ta truyền lại Hiền Môn cho ngươi, cũng là việc nên làm. Riêng tên Diệt Thiên kia, hắn không yên tâm khi đặt Hiền Môn trên tay ta, mà ta cũng không muốn quăng Hiền Môn cho hắn.”
“Vì vậy nên ngươi liền giao cho ta?” Lâm Cửu không biết phải nói gì.
Mấy người này minh tranh ám đấu, hết lần này tới lần khác cứ muốn lôi y vào.
Lâm Cửu hiểu ý tứ của Hoa Tư, nam nhân này tính giao Hiền Môn cho y, như vậy Diệt Thiên sẽ không cách nào khống chế hoàn toàn Hiền Môn, mà y lại là người thân cận nhất bên cạnh Diệt Thiên, Diệt Thiên cũng sẽ không cảm thấy có gì không tốt.
“Ta có thể cự tuyệt không?” Lâm Cửu cười hỏi.
“Không thể.” Hoa Tư vừa cười vừa nói, “Ta biết ngươi không muốn bị mấy thứ này trói buộc, yên tâm đi, sau khi ngươi tiếp quản Hiền Môn sẽ có người giúp ngươi quản lí, Diệt Thiên cũng sẽ hỗ trợ, lúc đó ngươi sẽ thấy, thực ra cái chức vị chưởng môn Hiền Môn này kì thực chỉ là một ông chủ trên danh nghĩa mà thôi.”
“Lời an ủi này của ngươi cũng chẳng khiến ta thấy vui vẻ hơn.” Lâm Cửu nguýt Hoa Tư, người nọ nhịn không được bật cười.
Từng tiếng cười vang vọng trong Hiền Môn, hoa đăng mới điểm, Hiền Môn thịnh yến mỗi năm một lần bắt đầu mở màn.
Dựa theo truyền thống những năm trước, khi thịnh yến vừa mở màn, vị ngồi ở chính giữa cũng là nơi cao nhất – Hiền Môn chưởng môn sẽ có vài lời phát biểu, năm nay đương nhiên cũng không ngoại lệ.
Hoa Tư bước lên đỉnh, mọi người có mặt tại đây lập tức im lặng, muốn nghe xem vị chưởng môn Hiền Môn này sẽ nói gì.
Một người đứng cách đó không xa nhìn Hoa Tư đứng trên đỉnh yến hội, khoé miệng Lâm Cửu khẽ nhếch lên một nụ cười bất đắc dĩ, cái vị tên Hoa Tư này a, chỉ sợ sớm đã không muốn làm chưởng môn nữa, nhưng nếu cứ để mặc cho Diệt Thiên đoạt đi lại có chút không an tâm, kết quả là yên ổn rơi xuống đầu Lâm Cửu y.
“Nói chuyện xong rồi?” Một bộ nguyệt sắc trường bào chấm đất, một cái đai lưng tết quấn quanh eo, ngân phát tung bay, Diệt Thiên đứng sau Lâm Cửu, làm theo nheo mắt nhìn Hoa Tư.
“Ân, nói chuyện xong rồi.” Lâm Cửu quay đầu lại nhìn nam nhân, khoé miệng lập tức nở toe toét, “Ngươi mặc thế này thực sạch sẽ nhẹ nhàng khoan khoái lại có tinh thần.”
“Ngươi thích là được rồi.” Diệt Thiên mỉm cười đưa tay kéo Lâm Cửu lại.
“Ta thích ngươi chỉ mặc cho một mình ta xem.” Lâm Cửu vừa cười vừa nói.
Đang lúc hai nam nhân nhìn nhau đắm đuôi, liếc mắt đưa tình với nhau, một lời nói của Hoa Tư đã hoàn toàn chấn kinh toàn bộ mọi người trong Hiền Môn, còn tân khách ở đây thì há hốc miệng không thể tin nổi vào cái lỗ tai của mình.
“Chưởng môn… chương môn vừa nói gì?”
“Hôm nay, truyền chức vị chưởng môn Hiền Môn cho sư đệ Lâm Cửu…”
Hoa Tư nhìn mọi người phía dưới, sau đó nhìn về phương hướng của Lâm Cửu và Diệt Thiên, vừa cười vừa nói: “Chúng đệ tử Hiền Môn, cung nghênh đại trưởng môn đời thứ năm mươi ba —— Lâm Cửu.”
Vừa dứt lời, Hoa Tư là người đầu tiên hai tay đặt trước ngực cúi đầu hô.
Trong nháy mắt, chúng đệ tử Hiền Môn từ trên xuống dưới đều bắt chước Hoa Tư cúi đầu, khách nhân trong Hiền Môn cũng đứng lên, một đường thông qua thịnh yến xuất hiện ngay dưới chân Lâm Cửu.
“Đi thôi, chưởng môn.” Diệt Thiên mỉm cười, tránh sang bên cạnh nhường đường.
“Sao ta lại cảm thấy đây như là không trâu bắt chó đi cày thế này nhỉ…” Tự giễu một câu, Lâm Cửu nhấc vạt áo dưới ánh mắt của mọi người từng bước từng bước đi lên đỉnh thịnh yến.
Diệt Thiên thì đi theo phía sau Lâm Cửu, cùng nam nhân đi lên.
Đi ngang qua bữa tiệc, đi ngang qua cây cầu đá trên suối rượu, tân khách ở đây ai cũng nhận ra Lâm Cửu và vị nam tử đi phía sau y, nếu Thánh Giả và tiền nhiệm chưởng môn Hoa Tư đều đã đồng ý Lâm Cửu đảm nhiệm vị trí chưởng môn Hiền Môn, vậy những tin đồn bên ngoài cũng tự dưng tan vỡ.
Một vị tiền nhiệm chưởng môn Lâm Cửu chưa hề quen biết, một vị là Thánh Giả đến hoa khôi cũng không động tâm, sao có thể chỉ vì mỹ mạo của một nam nhân mà giao Hiền Môn ra được.
Huống chi, Lâm Cửu cũng không phải như những gì người ta vẫn đồn thổi bên ngoài, một buổi Hiền Môn thịnh yến cũng đã đủ để chấn động tất cả mọi người ở đây, một người không có đầu óc thì sao có thể sáng tạo ra nhiều thứ lạ mắt mới mẻ như vậy được?
Lâm Cửu, có lẽ quả thực như những gì người trong Hiền Môn nói là vị chưởng môn đời thứ nhất tái thế, bạch liên hoa ấn thánh khiết giữa trán, hàng vạn chữ nghĩa giấu trong tâm.
Lâm Cửu thở dài, Hiền Môn này từ lúc nào lại truyền ra những lời đồn đến bực này, e là không phải kiệt tác của Hoa Tư hay Diệt Thiên.
“Chưởng môn, có rượu lại có thức ăn ngon, cũng không thể thiếu thơ từ, thỉnh chưởng môn lấy rượu kính văn nhân hào kiệt hiệp sĩ khắp thiên hạ một chén, lấy nhân sinh bát nhã làm thơ mở màn cho Hiền Môn thịnh yến ngày hôm nay!” Hoa Tư cầm một chén rượu đưa lên tay Lâm Cửu, sau đó thầm thì nói: “Chắc hẳn bài thơ này người đã chuẩn bị tốt rồi ha?”
Lâm Cửu liếc nhìn Diệt Thiên bên cạnh, đương nhiên là chuẩn bị tốt rồi, bản sao vẫn còn nhét trong túi nha.
Hắc, cái đó cùng với dối trá có khác gì nhau?
Miễn đi, dù sao thơ cũng thuộc rồi, cũng nên thể hiện một chút ha.
Lâm Cửu thanh thành giọng, nâng chén rượu Hoa Tư đưa lên, rất có phong thái nói: “Vậy tại hạ cung kính không bằng tuân mệnh.”
Lâm Cửu đọc lanh lảnh:
“Nhân sinh hữu bát nhã: cầm, huyền để tùng phong tố cổ kim. Hồng trần lý, nan mịch nhất tri âm;
Kỳ: điên đảo thương sinh diệc thị kỳ. Hắc bạch tử, hà tất luận cao đê;
Thư: trầm túy đông phong nguyệt hạ độc. Sài môn bế, mạc quản khách lai vô;
Họa: tiêm thủ tùng yên nhiễm thanh sa. Doanh doanh tả, mao xá lưỡng tam gia;
Thi: sấu ngọc hàm phương cẩm tú từ. Kham ngâm vịnh, giai cú phí tầm tư;
Tửu: dữ nhĩ đồng tiêu vạn cổ sầu. Bôi châm mãn, mạc giáo lệ không lưu;
Hoa: túy ngoại kiều biên ngạc lục hoa. Tùy phong khởi, tân khổ hướng thiên nhai;
Trà: hương hầu đề khí nhân thần nhàn. Niết chỉ gian, thiên lý cộng thiền quyên.”
Thi âm lạc, cửu cửu vô nhân ứng.”
Lâm Cửu nghiêng đầu liếc nhìn Diệt Thiên, trong mắt người nọ đong đầy tiếu ý.