Lâm Cửu thật muốn kéo tay Hoàng Phủ Thiên Hách nói một câu: Huynh đệ, thật sự, ta có thể tự chiếu cố tốt cho mình! Kì thật ta lớn hơn ngươi vài tuổi a!
Có điều Lâm Cửu có chút hiểu lầm Hoàng Phủ Thiên Hách, sở dĩ Hoàng Phủ Thiên Hách biểu hiện ra đủ loại quan tâm như vậy không chỉ là bởi vì Lâm Cửu “tử mà phục sinh”, mà kì thực bởi vì vị Lâm Cửu kia từ nhỏ đã là một người vô cùng tuỳ hứng thích xoi mói, đối với ăn uống mặc ở đều cực kỳ chú ý.
Mà Lâm Cửu hiện tại là một người từ cô nhi viện lớn lên, phẩm trà y không biết, quần áo y không hiểu, chỗ ở y cũng không chú trọng, đối lập so với trước kia, quả là khác nhau đến nông nỗi khiến người ta phải kinh ngạc.
Lâm Cửu quyết định tạm thời giữ bí mật thân phận của mình, bại lộ thân phận quá sớm cũng không phải là chuyện tốt gì, nếu không phải bởi vì trong trí nhớ y biết Hoàng Phủ Thiên Hách tuyệt đối sẽ không có tâm hại y, y cũng tuyệt đối không dám trước khi điều tra rõ hung thủ là ai liền lộ ra thân phận.
Lời nói của Lâm Cửu, Hoàng Phủ Thiên Hách tựa như nhận được hoàng lệnh mà chặt chẽ ghi tạc trong lòng.
Vì thế Lâm Cửu trở thành một vị dược sư mà Tĩnh Vương điện hạ nhận thức, Hoàng Phủ Thiên Hách cũng giới thiệu như vậy cho những người khác trên thuyền hoa.
“Hoá ra là bằng hữu của Tĩnh Vương điện hạ, lại còn là một dược sư.” Muội muội của Hoả Vân Thiên Hoả Vân Vũ và tỷ tỷ của Kim Thiếu Kim Ngọc Châu cùng với Lạc Tuyết cô nương ngồi cùng nhau, nhìn về phía vị bạch y công tử kia trong mắt có thêm vài phần thưởng thức ái mộ, luyện dược sư trong tu tiên tuy rằng là yếu, nhưng ở nhân gian có thể xưng là nhân vật phượng mao lân giác*( ý nói quý hiếm).
“Cửu công tử.” Lạc Tuyết nhìn mỹ nam tử ngồi cùng Tĩnh Vương bị mọi người vây quanh ở giữa, trong lòng chua xót, cũng cảm thấy tên người nam nhân đã đoạt đi sự nổi bật của nàng này có chút quen thuộc, giống như, giống như ở nơi nào đã từng nghe qua.
“Lạc Tuyết muội muội, chẳng nhẽ muội cũng quen với vị Cửu công tử này?” tiểu thư khuê các Kim Ngọc Châu mặc một bộ váy màu tím nhạt, tựa như một đoá hoa uất kim hương cao quý nhẹ giọng hỏi.
Lạc Tuyết cau mày cúi đầu nghĩ nghĩ, lại lắc lắc đầu, nếu đã gặp qua vị công tử này nàng tuyệt đối sẽ không quên.
Du lãm trên sông Ngọc Thuý một lát, Lâm Cửu mượn cớ rời đi, Hoàng Phủ Thiên Hách theo sát không tha, tuy rằng Lâm Cửu nói hiện tại y chính là một tiên hiệp, nhưng trong ấn tượng của Hoàng Phủ Thiên Hách Lâm Cửu vẫn là quý công tử tay trói gà không chặt trước kia, sao có thể trơ mắt nhìn Lâm Cửu trụ tại khách điếm nhiều nguy hiểm.
Hơn nữa Hoàng Phủ Thiên Hách cũng không cách nào tin tưởng lời nói của Lâm Cửu, cho dù Lâm Cửu gặp được tiên duyên, được tiên hiệp trên Vọng Nguyệt Sơn chỉ điểm, nhưng lẽ nào mới chỉ có hai năm mà có thể làm cho một người bình thường có thể lên trời xuống đất được sao.
Lâm Cửu nghĩ nghĩ, đáp ứng lời mời của Hoàng Phủ Thiên Hách, mang theo nha hoàn Tư Tư y vừa mua, ôm tiểu hắc miêu đi theo Hoàng Phủ Thiên Hách tới một đại viện xa hoa đặt tại phụ cận vương phủ.
Nếu nói cho Hoàng Phủ Thiên Hách biết y đang ở nơi nào, chỉ sợ mọi người sẽ phát hiện ra Diệt Thiên mất.
Về phần Diệt Thiên, Lâm Cửu sờ sờ mũi, đợi đến đêm sẽ đi tìm gia hoả kia đi.
Nửa đêm, Lâm Cửu từ trong mộng giật mình tỉnh dậy, kinh hãi đến mức một thân mồ hôi lạnh tuôn xối xả.
Ngoài cửa sổ, trăng sao thưa thớt, Lâm Cửu từ trên giường nhảy xuống mặc quần áo, ngón tay buộc nút thắt khẽ run rẩy thắt mãi không xong, y nhịn không được thầm mắng mình một câu.
Gần đây, y luôn sẽ làm một ít mộng – xuân, người trong mộng kia không những là nam, lại còn chính là đại ma đầu Diệt Thiên, gay go nhất chính là trong mộng y còn thực hưởng thụ hết thảy chuyện đó, gay go nhất chính là đây không phải lần đầu tiên a .
Tuy rằng biết rõ đây là tác dụng phụ do hợp tu mang đến, nhưng mà Lâm Cửu không có biện pháp ngăn cản cảm tình nào đó trong nội tâm của mình đối với người nào đó càng ngày càng đậm, giống như y không có cách nào khống chế giấc mộng của mình.
“Không biết Diệt Thiên có thể mơ giống mình hay không…”
Dùng sức lắc lắc đầu, Lâm Cửu mặc xong y phục liếc mắt nhìn chỗ phồng lên trong chăn, vươn tay luồn vào trong đó túm lấy, đem tiểu thối miêu đang ngủ say sưa, nhét vào trong ngực mình, mở cửa sổ nhảy ra ngoài.
Dưới bầu trời đêm yên tĩnh, một mảnh hư ảnh màu trắng tình cờ xẹt qua giữa không trung.
Sáng sớm hôm sau, gió hiu hiu, thái dương ấm áp.
Ngoài phòng Hoàng Phủ Thiên Hách đứng trước cửa gõ gõ, nhỏ giọng hỏi: “Tiểu Cửu, dậy chưa?”
“A, dậy rồi, ngươi vào đi.” Trong phòng truyền đến giọng nói thanh thuý của Lâm Cửu, nghe thanh âm hình như tối hôm qua Lâm Cửu ngủ rất ngon giấc.
Hoàng Phủ Thiên Hách đẩy cửa bước vào, vươn tay ra sau khép cửa lại nhưng không thấy thân ảnh của Lâm Cửu đâu, trên giường nằm úp sấp một con hắc miêu nho nhỏ, sau khi Hoàng Phủ Thiên Hách tiến vào tựa hồ trừng mắt nhìn một cái, sau đó như được nhân tính hoá trở mình xoay người đi.
Nam nhân thuỷ tính dương hoa*(lả lơi ong bướm) —— tiểu thối miêu thầm nói một câu trong lòng.
Lúc này một nam nhân chỉ dùng vải bố vây quanh nửa người dưới từ phía sau bình phong đi ra, ánh nắng vàng nhạt chiếu lên thân thể nam nhân, mê mông một mảnh.
“Tiểu Cửu, ngươi… ngươi… mau lấy quần áo mặc vào!”
Nôn nóng rống lên vài câu, Hoàng Phủ Thiên Hách bưng lấy cái mũi vội vàng chạy ra ngoài, lưu lại Lâm Cửu vừa mới tắm rửa xong đứng sững sờ tại chỗ.
Lâm Cửu cúi đầu tự nhìn mình một cái, sờ sờ bộ ngực phẳng lì của mình, y đã loả*(để trần) quen rồi, kiếp trước vào mùa hè cũng thường xuyên ở trần, lúc cùng một chỗ với đại ma đầu luyện công cũng cởi sạch, về sau tắm rửa hay gì gì đó cũng không kiêng dè, dù sao y và đại ma đầu đều là nam nhân, chẳng qua là y tạm thời chưa quen sự tồn tại của Hoàng Phủ Thiên Hách, nên lúc này mới quấn khăn tắm tự chế chạy ra.
Ngẫm lại bộ dáng Hoàng Phủ Thiên Hách chảy máu mũi, Lâm Cửu nhịn không được che miệng cười xấu xa, lúc mặc xong quần áo ra ngoài thấy Hoàng Phủ Thiên Hách đang nghiêm mặt đứng ngài cửa, không đợi y mở miệng thì đã nghe một hồi giáo huấn của Hoàng Phủ Thiên Hách, cái gì y phục phải mặc, cho dù trước mặt Hoàng Phủ Thiên Hách hắn cũng không thể không mặc quần áo như vậy…
Lâm Cửu choáng váng đầu óc, vị Tĩnh Vương điện hạ này thật sự lải nhải dài dòng a.
“Ngươi ngày thường đều mặc như vậy sao? Còn có ai khác nhìn thấy không?” Hoàng Phủ Thiên Hách tựa hồ đối với vấn đề này rất chấp nhất, vẫn quấn quýt không tha, chút tâm tư nhỏ bé ấy chẳng nhẽ Lâm Cửu lại không nhận ra? Tâm tư đố kị của nam nhân a, có đôi khi so với nữ nhân còn đáng sợ hơn nhiều…
Lâm Cửu vội vàng lắc đầu, chỉ vào tiểu thối miêu luôn ngủ liên tục trong lòng vui đùa nói: “Chỉ có tiểu thối miêu gặp qua, có phải hay không, tiểu thối miêu?”
Đương nhiên không phải, Diệt Thiên có thể nói là mỗi ngày đều nhìn thấy.
Con tiểu thối miêu thường ngày ngay cả mí mắt cũng lười mở, tâm tình khó chịu “ngao ô” một tiếng, đột nhiên nhảy dựng lên bổ nhào về phía Hoàng Phủ Thiên Hách, sợ tới mức Lâm Cửu một tay chụp lấy tiểu thối miêu gạt ra: “Con thối miêu nhà ngươi!” Từ sau khi chứng kiến bản lĩnh của con tiểu thối miêu này ở đấu thú trường, Lâm Cửu đã không còn cho rằng lực công kích của tiểu thối miêu là bình thường nữa.
Thật muốn để tiểu thối miêu cắn chết Hoàng Phủ Thiên Hách luôn, nhưng y phải xử lí sao nha? Nhất thời tình thế cấp bách, Lâm Cửu mới ra tay hất tiểu thối miêu ra. Tiểu thối miêu lăn trên mặt đất nhe răng trợn mắt một hồi, giống như hướng về Lâm Cửu mắng một câu rồi chạy mất.
“Kia, mèo chạy rồi.” Hoàng Phủ Thiên Hách vội sai người đi bắt mèo trở về, Lâm Cửu ngăn lại Hoàng Phủ Thiên Hách, mắt nhìn theo phương hướng tiểu thối miêu chạy trốn, thản nhiên nói: “Mặc kệ nó, nó sẽ tự trở về.”