“Công tử, sao người lại trùm áo choàng nha, trong phòng này cũng không lạnh, thiếp giúp ngài cởi ra nhé.”
“Công tử, sao ngài không nói lời nào nha, đến, thiếp kính ngài một chén.”
“Công tử…”
Lâm Cửu cảm thấy y cũng có thể đi tìm niềm vui, như là trái ôm phải ấp cô nương như hoa như ngọc uống rượu, trò chuyện, hát ca, sẽ đem đường thi tống từ mà y đã thuộc làu làu tuỳ tiện tung ra hai câu khiến cho tất cả mọi người reo hò, trải qua một lần sống về đêm tiêu dao khoái hoạt, để Diệt Thiên nhìn xem y trêu trọc tìm nữ nhân thế nào.
“Không cần, không cần, ta không cần người bồi, các ngươi đều đi ra ngoài đi, đi ra ngoài, đi ra ngoài…”
Nhưng hiện thực lại là như vậy, Lâm Cửu một mình trốn trong tấm áo choàng lớn, ngồi một mình trong một bao sương trên lầu, tự rót cho mình quỳnh tương ngọc dịch, đuổi hết tất cả cô nương ra bên ngoài, lại một mình rầu rĩ nhìn các cô nương trong Quốc Sắc Lâu ở bên dưới vừa xướng khúc vừa nhảy múa.
Tuy rằng Lâm Cửu là một nam nhân bình thường, nhưng tuỳ tuỳ tiện tiện mà cùng một cô nương hoàn toàn không quen biết với mình phát sinh ra chút xíu quan hệ gì, trong lòng y vẫn không thể bước qua được điểm mấu chốt đó.
Chuyện của Xích Long Nữ là ngoài ý muốn, không tính vào.
Quốc Sắc Lâu có khoàng chừng sáu, bảy tầng lầu, trong đó chính giữa lầu một có một vũ đài lớn, trên đài có các cô nương Quốc Sắc Lâu xướng khúc nhảy múa, phía sườn hai bên chật ních bàn cho khách nhân xem ca vũ, Lâm Cửu ngồi trong bao sương ở lầu hai, hai mặt là bức tường, mặt còn lại là lan can chạm trổ hoa văn, có thể cho khách nhân ngồi bên trong từ trên cao nhìn xuống rất rõ màn ca vũ.
Gần như mỗi một cái bàn, trong mỗi một bao sương đều có mỹ nữ bồi bên cạnh, cũng chỉ có gian bao sương của Lâm Cửu là cái gì cũng không có, thế nhưng điều đó cũng không khiến cho người ta cảm thấy kì quái, vẫn thường có một vài người chướng mắt cô nương bình thường ở Quốc Sắc Lâu như vậy, chuyên chờ để thưởng hoa như thế.
Cái gọi là thưởng hoa, thật ra là có vài phần vị đạo giống như “Luận võ kén rể”, tân khách đến từ bốn phương tám hướng mỗi đêm đều có thể tiến hành tỷ thí với nhau trên đài này, có thể luận võ, có thể so văn, có thể so nghệ, nói chung là chỉ cần có chút bản lĩnh là đều có thể thành công nhận được sự ưu ái của mĩ nhân, nếu có mĩ nhân tặng hoa, liền đại biểu cho người này tối nay có thể ngủ tại Quốc Sắc Lâu, cũng chính là cái gọi là thưởng hoa được mỹ nhân.
Lâm Cửu nghĩ chiêu này thật là có tính tiếp thị, không chỉ đang âm thầm đề cao giá trị bản thân của các cô nương, còn để cho khách nhân cũng gia nhập vào hoạt động, cực kì nâng cao tính tham dự và lạc thú của khách nhân, đại khái chỉ cần có trận đấu, thì chắc chắn sẽ có tranh đoạt thắng bại, huống chi thắng bại này còn đạt được mỹ nhân.
Miễn đi, miễn đi.
Nếu mình đã không có can đảm đi tìm nữ nhân, vậy thì cứ ở chỗ này xem một hồi long tranh hổ đấu, cuộc chiến tranh đoạt mĩ nữ là được rồi, dù sao có thể tiến vào Quốc Sắc Lâu khẳng định không phải là những kẻ đầu đường xó chợ, xem những người này đấu đến đấu đi cũng rất thú vị.
Tuy rằng nói như thế, nhưng Lâm Cửu vẫn cảm thấy rầu rĩ không vui cúi đầu nhấp ngụm rượu, lúc này, chỉ e đại ma đầu kia sớm đã có hoa khôi làm bạn, không biết đã tiêu dao khoái hoạt ở nơi nào rồi.
Ngẩn người, mới chỉ qua một chốc Lâm Cửu liền nghe thấy dưới lầu truyền đến tiếng hò hét, âm thanh ti trúc huyền nhạc tạm thời ngừng lại, thưởng hoa hội đêm nào cũng có trong Quốc Sắc Lâu lại một lần nữa mở màn, tân khách tứ phương sớm đã xoa xoa tay đợi được lên sân khấu thể hiện ra tài hoa của mình, dành được mĩ nhân tặng hoa.
Lâm Cửu ở trên lầu, chỉ nhìn thấy một nhân vật giống ma ma tang*(= tú bà) đứng trên đài, nói như MC: “Liên Hoa cô nương từ trước tới nay kính nể giang hồ hiệp khách, yêu ghét phân minh, có ân báo ân có cừu báo cừu, tự do phóng khoáng, nếu các vị ở đây có thể thi triển võ công tài nghệ làm lay động được phương tâm của Liên Hoa cô nương, hôm nay Liên Hoa cô nương sẽ nguyện vì hiệp khách đó cùng nâng chén ngôn hoan, ngắm hoa ngắm trăng luận giang hồ!”
Tiếng nói vừa dứt, chiếc trống to bên cạnh vô cùng đúng lúc vang lên “thùng thùng thùng ——” như tấu lên một khúc xuất chinh dõng dạc mà hoa lệ, kích thích đám “võ lâm hiệp khách” nóng lòng muốn thử.
Không bao lâu, có người nhảy lên đài, hoặc là múa kiếm, hoặc là vung đại đao, còn có người đánh quyền giở chưởng, thực khiến người ta hoa cả mắt, làm cho tiếng vỗ tay dưới đài vang lên trận trận liên hồi.
Hôm nay, tuy rằng Lâm Cửu đã trở thành một tên phế nhân không có võ công, nhưng ngày xưa cũng đã từng là “cao thủ”, xem người cũng có thể nhìn ra vài phần thú vị, y vốn tưởng rằng khách nhân trong Quốc Sắc Lâu đều là đạt quan quý nhân những công tử ca có nhiều tiền, đâu có chút võ lâm cao thủ nào, nhưng vừa mới nhìn lại phát hiện ra có mấy người võ công không tầm thường.
Xem ra vẻ đẹp của mỹ nhân thật lớn đủ để khiến cho giang hồ hiệp khách phái cúi đầu khom lưng.
Sau khi trải qua vài màn trình diễn tài nghệ, mọi người lại nghe thấy ma ma tang cất cao giọng nói cao hứng bừng bừng hô lên: “Chúc mừng a! Chúc mừng Kiếm khách XXX đại hiệp, Liên Hoa cô nương tặng ngài một nhành hoa…”
Vị đại hiệp nào đó tiếp nhận hoa, liền theo người của Quốc Sắc Lâu lên lầu, thực sự khiến các khách nhân khác thấy mà chảy nước miếng, trong lòng thèm muốn không thôi.
Nữ tử có thể ở phía sau màn chủ động tặng hoa, nếu như không phải là tuyệt sắc đệ nhất thiên hạ, thì cũng là tràn đầy tài năng, tinh thông cầm kì thi hoạ, nếu có thể cùng một nữ tử như vậy qua đêm xuân, chỉ sợ là liều mạng vì hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu a!
Mà nếu muốn nói trong Quốc Sắc Lâu ai có thể khiến cho chúng nam nhân thèm muốn, đương nhiên chính là hoa khôi Quốc Sắc Lâu, được xưng là vua của loài hoa Mẫu Đơn cô nương rồi.
Ấn theo lẽ thường mà nói, ngày hôm nay cũng có thể sẽ gặp được Mẫu Đơn cô nương tại thưởng hoa hội, chỉ là các vị tân khách đang ngồi đây sớm đã nghe được tin tức, Tiếu Thiên Thánh Giả của Hiền Môn cũng đã tới Quốc Sắc Lâu, lên lầu đáp ứng lời hẹn với Mẫu Đơn cô nương, vì vậy đâu còn phần cho những người khác.
Ngày thường muốn thấy Mẫu Đơn đã là chuyện cực kì khó khăn, mà nay Mẫu Đơn cô nương lại chủ động mời người khác, đây đích xác là lần đầu tiên, thế nhưng ngẫm đến người mà Mẫu Đơn ước hẹn, mọi người cũng đành ngậm ngùi bỏ qua, dù sao danh hào của Tiếu Thiên Thánh Giả bọn họ sớm nghe qua rất nhiều lần, đã sớm nghe nói Tiếu Thiên Thánh Giả không vì nữ sắc sở động, không biết lần này Thánh Giả có thể cản được sắc đẹp của Mẫu Đơn hay không.
Tân khách phía dưới thảo luận kịch liệt, đều suy đoán xem đêm nay Diệt Thiên sẽ cùng Mẫu Đơn cô nương phát sinh chuyện gì, nội dung đa số đều hoặc là hương diễm, hoặc là ý nghĩ tự tiêu khiển tự vui vẻ.
Lâm Cửu nhíu mày, kéo áo choàng xuống thấp hơn một chút, y nghĩ có phải là Quốc Sắc Lâu quá ầm ĩ rồi hay không.
“Lâm công tử, có muốn uống thêm chút rượu?”
Lâm Cửu vốn muốn nói không cần, thế nhưng đột nhiên nghe người nọ gọi ra đúng họ của mình, Lâm Cửu hơi sửng sốt rồi lập tức quay đầu nhìn qua: “Là ngươi…”
“Hừ ——” Đóng giả thành bộ dáng của tiểu nhị, lại một lần nữa nhìn thấy người tên Lâm Cửu này, trong lòng Mặc Viêm không khỏi có chút cảm giác mới mẻ, nam nhân này gầy hơn, nam nhân này vẫn ổn, chỉ là lại một lần nữa nhìn thấy Lâm Cửu, trong lòng Mặc Viêm đã không còn cảm giác như ngày xưa.
Với Mặc Viêm mà nói, Lâm Cửu là người bằng hữu hắn không thể dứt bỏ.
“Sao ngươi lại hoá trang thành bộ dạng này, lúc ở U Cốc, sao lại không thấy ngươi.” Lại lần nữa nhìn thấy Mặc Viêm, Lâm Cửu có chút ngoài ý muốn, cũng vô cùng vui vẻ.
Mặc Viêm rất muốn nói với Lâm Cửu, còn không phải là do cái tên đại ma đầu thiên sát kia thiếu chút cho hắn gần chết, nhưng những lời này vẫn cứ ném ra sau đầu đã, Mặc Viêm còn có chuyện quan trọng hơn cần nói với Lâm Cửu.
“Xảy ra rất nhiều chuyện, nói tỉ mỉ ra thì chẳng biết phải nói tới khi nào, Lâm Cửu ta phải nói cho ngươi biết một chuyện, bọn Hoàng Phủ Thiên Niên và Hoa Tư có phải là bị Diệt Thiên bắt lại rồi hay không?” Mặc Viêm hỏi.
Lâm Cửu gật đầu, thở dài nói: “Tây Sa Thương Hải bị Diệt Thiên giáng vào địa ngục chẳng rõ sinh tử, Hoàng Phủ Thiên Niên và Hoa Tư cũng không biết bị nhốt ở đâu.”
Lâm Cửu vô cùng kinh ngạc, nghe Mặc Viêm nói có vẻ như Mặc Viêm có quen biết với bọn Hoàng Phủ Thiên Niên.
“Nói ra rất dài, tình huống lúc này không cho phép ta giải thích rõ ràng với ngươi, ta chỉ có thể nói với ngươi thế này, nếu có thể, ngươi nhất định phải tìm ra biện pháp để cứu Hoàng Phủ Thiên Niên và Hoa Tư ra, Diệt Thiên chuẩn bị vào ngày Hiền Môn tổ chức thịnh yến một lần nữa đoạt lại quyền khống chế, ngoại trừ Hoa Tư ra không ai có thể đủ sức ngăn cản đại ma đầu.” Mặc Viêm tận lực giấu đi khí tức của hắn, thế nhưng lấy công lực của đại ma đầu, Mặc Viêm cũng biết mình ẩn giấu không được bao lâu.
Mặc Viêm phải nói rõ hết chuyện cần nói cho Lâm Cửu trong thời gian ngắn nhất, bằng không sợ rằng sẽ rước lấy phiền toái không nhỏ cho bản thân, càng sẽ liên luỵ đến Lâm Cửu.
“Tiểu Cửu, mặc kệ có thể tìm được Hoàng Phủ Thiên Niên và Hoa Tư hay không, cũng không quản sống chết của bọn họ, ngươi phải tự bảo hộ mình cho tốt, an toàn của người đối với ta mà nói là quan trọng nhất! Còn có, Vân Nhiễm nhờ ta chuyển lời tới ngươi, y rất lo lắng cho ngươi…”
Trong lòng có ngàn vạn câu muốn nói, nhưng Lâm Cửu chỉ có thể gật đầu, cười khổ mà rằng: “Nói với Vân Nhiễm rằng ta vẫn ổn, Diệt Thiên cũng sẽ không giết ta, các ngươi cứ yên tâm. Ta sẽ dốc hết khả năng tìm ra Hoàng Phủ Thiên Niên và Hoa Tư, tuy không biết làm thế nào mà ngươi và Vân Nhiễm lại chạy tới cùng nơi, nhưng ngươi mau mau đi đi, nếu để Diệt Thiên phát hiện ra ngươi ở đây, sợ là hắn sẽ không bỏ qua cho ngươi.”
“Tiểu Cửu…” Mặc Viêm cắn răng, buồn bực nói: “Bằng không chúng ta không cần lo cho bọn họ nữa, chúng ta bỏ đi là được rồi! Thừa dịp đại ma đầu không ở đây, chúng ta có thể thoát được ra!”
Mặc Viêm là thật tâm lo lắng, nhất là khi nhìn thấy Lâm Cửu đã tiều tuỵ đi không ít, trong lòng hắn càng khó chịu cực kì, thiên hạ gì đó, phàm nhân gì đó, thì có quan hệ gì với hắn chứ? Hắn vốn là vì cứu Lâm Cửu nên mới đến đây.
Hắn lại càng không muốn để Vân Nhiễm vướng vào chuyện này, Tiên Hiệp Điện an ổn ở trên núi làm gì chứ, suốt ngày cuốn lấy phiền phức.
Lâm Cửu nở nụ cười, sau đó lắc đầu, chậm rãi ngồi xuống: “Lẽ nào ngươi thực sự cho rằng, nếu như ta bước một chân ra khỏi đây, Diệt Thiên sẽ không phát hiện ra sao? Hơn nữa, chúng ta mới chỉ gặp nhau có vài lần mà thôi, lẽ nào ngươi lại muốn vì một người như ta mà liều cả tính mạng sao.”
“Ta…ngươi, sao ngươi lại trì độn như vậy!” Mặc Viêm tức đến giậm chân, sao Lâm Cửu có thể nói ra lời như thế, Mặc Viêm thẳng thắn nói: “Ta chính là Mặc Viêm a, là Tiểu Thối Miêu, là đường đường vạn thú vương! Loại chuyện này phải cần ta nói ra thì ngươi mới hiểu sao?!”
“Ngươi?” Lâm Cửu đang suy nghĩ, y đã chịu quá nhiều kinh hách rồi nên mới có thể tập mãi thành quen, còn muốn tiếp tục nói với Mặc Viêm, đột nhiên Lâm Cửu nheo mắt lại, túm lấy Mặc Viêm đẩy ra ngoài cửa, vội vàng nói: “Nhanh! Đi mau…ta cảm giác được Diệt Thiên đang đi về hướng bên này, chuyện hôm nay ngươi nói ta sẽ ghi tạc trong lòng, trước Hiền Môn thịnh yến ta sẽ tận lực nghĩ cách cứu bọn Hoàng Phủ Thiên Niên và Hoa Tư ra, ngươi mau mau rời khỏi đây.”
“Đi mau a, lo lắng làm cái gì, ta cũng không muốn cùng chết với ngươi!” Thấy bộ dáng Mặc Viêm vẫn muốn dẫn y rời đi, Lâm Cửu thẳng thắn một cước đá hắn ra ngoài.
Mặc Viêm cắn răng, trong lòng biết không có cách nào dưới mí mắt Diệt Thiên dẫn Lâm Cửu rời khỏi, cuối cũng chỉ đành bỏ đi.
Đợi đến lúc Lâm Cửu nhìn qua, Mặc Viêm đã không còn thấy bóng dáng, nam nhân khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Ngay sau khi Mặc Viêm rời đi chưa được bao lâu, ma ma tang trên đài cất giọng hô lên, hoa khôi Mẫu Đơn hôm nay tham gia thưởng hoa hội, dưới tràng lập tức hò reo ủng hộ.