Lâm Cửu kiếp trước xem qua không ít chương trình 《Thế giới động vật》 vừa nhìn đã biết thối hồ ly kia là đang cầu – ái với Tiểu thối miêu, lúc động vật hướng đối phương cầu ái chung quy sẽ trình diễn ra tư thái xinh đẹp nhất, Tam vĩ hồ ly cố sức lắc lư cái đuôi bạch nhung nhung xinh đẹp của mình ý đồ giành được sự chú ý của Tiểu thối miêu, lại nhìn cái mặt tròn Tiểu thối miêu so với ngày thường còn muốn bị ăn đánh hơn vài lần, Lâm Cửu nhịn không được vỗ tay khen ngợi.
Có điều hồ ly kia cũng thực thú vị, cho dù muốn tìm bạn đời thì cũng nên tìm một con hồ ly đực a, tìm một con thối mặt miêu làm gì, mặt thối tính tình cũng thối nốt, hở một tí liền thích giơ móng vuốt, xem xem, tiểu thối miêu thật nhẫn tâm a, Tam vĩ hồ ly một khi tới gần Tiểu thối miêu liền giương móng vuốt vồ được.
Chỉ chốc lát sau trên bộ lông tuyết trắng của Tam vĩ hồ ly liền tích vài vết máu, thoạt nhìn rất là đáng thương.
Tiểu thối miêu không kiên nhẫn gầm nhẹ với Tam vĩ hồ một tiếng, đôi mắt màu đỏ tươi dần dần lộ ra sự tức giận, thối hồ ly thấp kém hèn mọn cư nhiên muốn đạt đựơc sủng tín của bổn vương? Đúng là chuyện vớ vẩn.
Sự tồn tại của Thú Vương trong thú giới giống như quân vương chí cao vô thượng ở nhân giới, mà Tam vĩ hồ ly trong mắt Tiểu thối miêu quả thực nhỏ bé thấp kém như một con kiến, hùng thú*(thú đực) đối với Thú Vương đều mang tâm tư kính sợ cùng thách thức, mà thư thú*(thú cái) phần lớn đối với Thú Vương vừa sợ lại vừa yêu.
Nếu vạn nhất có thể mang thai huyết mạch của Thú Vương, vậy con thư thú này khẳng định sẽ đạt được địa vị cực cao, một khi đứa con sinh hạ tương lai trở thành Thú Vương, thư thú cũng giống như thái hậu của nhân loại có thể hưởng thụ sự tôn vinh vô thượng.
Có điều xác suất Thú Vương xuất hiện quá nhỏ, cho dù Thú Vương xuất hiện, các thư thú khác cũng sẽ truy tìm khí vị của Thú Vương mà đến, mấy thư thú thường vì tranh thủ tình cảm mà đấu đến ngươi sống ta chết, trong đấu thú tràng chỉ có Tiểu thối miêu, các thư thú khác cho dù có ngửi thấy khí vị của Thú Vương cũng khó mà tiến vào, tình huống hiện tại đối với Tam vĩ hồ ly mà nói là cơ hội trời ban.
Có điều Thú Vương đối với thư thú cực kì xoi mói, cũng không phải mỗi con thư thú đều có cơ hội đạt được sự ưu ái của Thú Vương, chưa từng nghĩ rằng cũng có thể bị Thú Vương cắn chết.
Tam vĩ hồ ly không phải loài thú đặc biệt gì, bằng không cũng không cam tâm bị nhân loại thuần dưỡng. Có điều từ xưa đến nay vẫn lưu truyền trong cơ thể dã thú khát vọng đối với Thú Vương, nên khiến nó đánh bạo đối Thú Vương cầu – ái. Cho dù nó có thể sẽ bị Thú Vương cắn chết.
Tiểu thối miêu ngày thường đều chú ý cất giấu khí vị của mình, mà cho dù hắn phóng xuất khí vị của mình ra thì cũng chẳng có bao nhiêu loài thú dám tới gần hắn, không nghĩ tới hôm nay thế mà lại có một con thối hồ ly dám bò lên, tuy rằng gần đây đã tới thời kì động dục, nhưng cũng không có nghĩa hắn sẽ tuỳ tuỳ tiện tiện tìm một con thối hồ ly lưu lại huyết mạch.
Tưởng tượng đến hài tử tương lai của mình sẽ có mùi thối hoắc lẳng lơ của hồ ly, Tiểu thối miêu liền nhịn không được mà một trảo đập Tam vĩ hồ ly thành thịt nát.
“Ngao ô ——” Phát ra tiếng cảnh cáo cuối cùng, Tiểu thối miêu hơi hơi nhe răng, nếu thối hồ ly không lui về phía sau thì hắn sẽ không tiếp tục khách khí nữa.
“Ô…” Tam vĩ hồ ly hoảng sợ, nhưng vẫn cẩn thận lại gần Tiểu thối miêu, không nghĩ tới lần này chính là chạm vào vảy ngược của Tiểu thối miêu.
Hết thảy đều phát sinh quá bất ngờ, Tiểu thối miêu đột nhiên nổi giận, một trảo vỗ về hướng Tam vĩ hồ ly, Tam vĩ hồ ly còn không kịp ngao một tiếng, đầu liền “cô lỗ lỗ” rơi xuống mặt đất.
Tiểu thối miêu gầm nhẹ một tiếng, ghét bỏ sát sát vết máu trên móng vuốt của mình, đang chuẩn bị xoay người rời đi, trong đấu thú tràng yên tĩnh không một tiếng động đột nhiên vang lên một tiếng thét lớn, lập tức một bóng người như mũi tên lao về phía Tiểu thối miêu.
“Tử miêu, dám giết hồ của ta, nạp mệnh đi!”