Đường đường thiên hạ đệ nhất mỹ nhân, tóc tai bù xù cuốn vạt áo vắt bên hông, tư thế ngồi xổm bất nhã bên bồn hoa dùng bàn chải chấm vào kem đánh răng tự chế, vừa ngâm nga khúc ca không biết tên nào đó vừa chải răng, đầy miệng đều là lớp bọt trăng trắng.
Chợt liếc mắt nhìn qua, không biết còn tưởng rằng là người nào sinh bệnh tâm thần đang sùi bọt mép…
“Lâm thiếu gia, ăn điểm tâm thôi.” Xiêm y màu vàng nhạt làm nền cho gương mặt như đoá hoa đào, Tư Tư tự mình mang điểm tâm qua, thấy bộ dáng đó của Lâm Cửu nhịn không được cúi đầu bật cười, thiếu gia nhà nàng chính là thế đó, từ trước tới giờ không bao giờ nguỵ trang, có đôi khi thực khiến người ta yêu mến.
Tư Tư sớm đã nhìn quen bộ dáng này của Lâm Cửu, cũng không cảm thấy kì quái nữa.
“Tư Tư, sớm a!” Súc súc miệng phun bọt trắng trong miệng ra, Lâm Cửu cầm khăn mặt xoa xoa, vạt áo cũng không kéo xuống đã chạy tới trước mặt Tư Tư, vươn tay tiếp nhận điểm tâm trong tay nàng, nhìn cái vẻ khó hiểu hiện lên trên mặt Tư Tư, vừa cười vừa nói, “Vị sư huynh kia của ta không thích bị người ngoài quấy rầy, điểm tâm cứ để ta đưa vào là được rồi.”
Tư Tư như bừng tỉnh đại ngộ gật đầu, dù là Thánh Giả hay ma đầu thì ai cũng đều có chút cổ quái, cũng không phải lão bách tính bình dân như bọn họ có thể hiểu được.
“Lâm thiếu gia, tối hôm qua ngủ có ngon không, trong phòng có cần kê thêm một chiếc giường nữa không a?” Tư Tư đột nhiên nhớ tới Lâm Cửu cùng với Tiếu Thiên Thánh Giả ở trong cùng một gian phòng, chiếc giường kia tuy lớn, thế nhưng cũng chỉ có một chiếc.
Giơ điểm tâm lên, Lâm Cửu quay đầu lại cười với Tư Tư: “Không cần, chiếc giường đó rất rộng, đừng nói là hai người, đến ba người ngủ cũng vẫn dư dả.”
Hai người ngủ chung trên một chiếc giường thật tốt, khi vận động cũng thuận tiện.
Sau khi nói xong, Lâm Cửu liền ngâm nga khúc ca nâng điểm tâm đi vào phòng, Tư Tư đứng bên ngoài cười rồi thở dài một hơi, tâm tình Lâm thiếu gia thoạt nhìn rất tốt, chắc tối hôm qua được ngủ an giấc, mơ một giấc mộng đẹp.
Tư Tư không phải kẻ ngốc, từ vài chuyện mờ ám thỉnh thoảng giữa Lâm Cửu và Thánh Giả cũng loáng thoáng có thể đoán được, thế gian đồn đại quan hệ giữa Lâm Cửu và Tiếu Thiên Thánh Giả không đơn giản Tư Tư đương nhiên có nghe đến, hôm nay nàng nghĩ tin đồn đó tám chín phần mười là sự thật.
Ánh mắt của một người không biết nói dối, Tư Tư rõ ràng từ trong mắt Lâm Cửu thấy được sự ỷ lại mơ hồ của nam nhân đó với Thánh Giả, chỉ là Tư Tư vẫn có chút tiếc nuối, nàng không dám nhìn Thánh Giả, khí thế người nọ thường ép nàng đến tới mức khó mà thở nổi.
Nhưng mà người có khí thế mười phần như vậy, thì hẳn có thể chăm sóc chu đáo cho Lâm công tử.
Tiếu Thiên Thánh Giả văn võ song toàn, nghe nói cũng là một người nhân từ thiện lương, bộ dạng cũng vô cùng đẹp, nếu như Tiếu Thiên Thánh Giả thực sự có quan hệ đặc biệt gì với Lâm công tử kì thực cũng là chuyện tốt, Tư Tư nghĩ vậy, một người tốt như công tử nhà nàng, nên đi tìm một người hoàn mỹ như Tiếu Thiên Thánh Giả.
Cứ cho là nam nhân với nam nhân, thì vẫn có thể có cảm tình a.
Trong mắt Tư Tư không khỏi chan chứa tình cảm ấm áp, chỉ mới nghĩ tới đây, Tư Tư lại nhanh chóng trở nên ủ rũ, nhìn gian phòng của Lâm Cửu và Diệt Thiên mà lộ ra một tia lo lắng.
Nàng thật cao hứng khi Lâm Cửu và Tiếu Thiên có thể ở cùng nhau, Lâm Xung dù có biết cũng sẽ ủng hộ đại ca của hắn, thế nhưng người Lâm gia thì sao? Nghĩ đến thân phận bản thân chỉ là một thị nữ mà không nhận được sự thừa nhận của Lâm gia, chuyện bị ép phải cùng Lâm Xung chạy tới Thiên Đế Thành, trong lòng Tư Tư có chút khó chịu.
Tiếu Thiên Thánh Giả tốt xấu gì cũng là nhân vật vang danh thiên hạ, nói không chừng Lâm gia sẽ không để ý tới chuyện Thánh Giả và Lâm công tử cùng nhau.
Tư Tư cũng chỉ có thể tự an ủi bản thân như vậy, nàng không muốn thấy cảnh Lâm Cửu và Lâm Xung đều không nhận được sự cảm thông và ủng hộ của Lâm gia, tuy rằng ngày nào Lâm Xung cũng ha ha cười, nhưng Tư Tư biết, kì thực trong lòng Lâm Xung cũng rất khó chịu.
Lâu lắm không gặp đệ đệ và Tư Tư, ngày thứ hai Lâm Cửu không ra ngoài đi dạo, mà lưu lại trong Liên Sinh Điếm với Lâm Xung, Tư Tư nói chuyện phiếm, Diệt Thiên vốn muốn ở trong phòng tĩnh toạ cũng bị Lâm Cửu lôi ra, ai bảo hôm qua Diệt Thiên nói hắn và Lâm Cửu thời thời khắc khắc đều phải ở cùng chỗ, vì thế nên hôm nay cũng không thể xa nhau.
Diệt Thiên ngồi trong đình lật sách xem, bọn Lâm Cửu thì ngồi bên cạnh nói chuyện phiếm.
Lúc đầu Lâm Xung và Tư Tư còn không có ý muốn nói chuyện phiếm, sợ quấy rầy thánh nhân đọc sách, sau dưới sự dẫn dắt của Lâm Cửu cũng bắt đầu sôi nổi trò chuyện, Diệt Thiên vẫn không nói câu gì, một mình ở bên cạnh lẳng lặng đọc sách, lẳng lặng nghe, lẳng lặng đảm nhiệm vai trò làm người giám hộ.
“Lâm Xung, Tư Tư sao các ngươi lại nghĩ tới chuyện mở rộng Liên Sinh Điếm đến đây?” Lâm Cửu vừa cắn hạt dưa, vừa hiếu kì hỏi.
“Điếm của đại ca mở ở Hoàng Thành bán rất chạy, sinh ý náo nhiệt, nhưng đại ca huynh làm một chưởng quỹ chẳng quan tâm đến điếm mà lại phủi tay bỏ đi, sau khi huynh rời đi rất nhiều việc đều do Tư Tư quản lí, Tư Tư thực sự rất thông minh, có thể coi sóc sinh ý tốt như vậy.” Lâm Xung liên tiếp khen ngợi Tư Tư, nói một đống lớn cũng chưa nhắc đến điểm chính.
Tư Tư xấu hổ vỗ xuống Lâm Xung, giận dữ nói: “Thiếu gia hỏi huynh vì sao mở khách điếm ở đây, huynh lại nói đến mấy cái chuyện râu ria này làm gì!”
“Râu ria chỗ nào chứ, không có muội thì đâu có Liên Sinh Điếm của Thiên Đế Thành a.” Lâm Xung cười ngốc nghếch, sau đó lại nghĩ đến chuyện tại sao bọn họ tới Thiên Đế Thành, sắc mặt liền thay đổi, than thở: “Đệ nghe nói Thánh Giả đại nhân muốn ở lại Bắc Quốc một năm, sau đó trở lại Thiên Đế Thành ở Trung Thiên Quốc, khi đó bọn đệ không liên lạc được với huynh, nghĩ lúc Thánh Giả tới đại ca huynh có thể cũng sẽ trở lại Thiên Đế Thành, vậy nên đệ và Tư Tư cùng xây một Liên Sinh Điếm ở ngay Thiên Đế Thành, nghĩ một mặt buôn bán, một mặt chờ huynh.”
Nụ cười ngây ngô trên mặt biến mất, thần sắc Lâm Xung cùng dần dần trở lên chứng chạc hơn.
“Đệ đệ, trong nhà xảy ra chuyện gì sao?” Thấy sắc mặt Lâm Xung có biến, Lâm Cửu lo lắng hỏi: “Cha nương bọn họ có khoẻ không?”
“Cha nương vẫn khoẻ,” Lâm Xung cúi đầu thở dài thườn thượt, một quyền đấm lên mặt bàn, nói: “Thế nhưng…nhưng mà bọn họ không đồng ý cho đệ và Tư Tư cô nương ở bên nhau!”
“Lâm Xung ——” Thấy Lâm Xung bỗng chốc nói chuyện này ra, Tư Tư vội vàng tức giận chọc chọc Lâm Xung, Lâm công tử vừa mới tới Liên Sinh Điếm một hai ngày, sao tên đại hùng này lại kể hết chuyện ra khiến công tử thêm phiền não chứ.
“Tư Tư, ngươi nói cho ta biết, chuyện gì xảy ra vậy?” Lâm Cửu sửng sốt, vội hỏi.
“Sự đã tới nước này, nói đi.” Lâm Xung thở dài một tiếng, nói với Tư Tư, “Dù sao sớm muộn gì cũng phải nói, đại ca rồi cũng sẽ biết chuyện này,” Tư Tư chỉ có thể kể rõ chuyện giữa nàng và Lâm Xung cho Lâm Cửu nghe.
Thì ra hồi đó Lâm Cửu giao Tư Tư dặn Lâm Xung chiếu cố, hai người lâu ngày sinh tình, Lâm Xung muốn thú Tư Tư làm thê tử, nhưng Lâm gia không đồng ý, chỉ có thể để Lâm Xung thú Tư Tư làm thiếp.
Hỏi nguyên nhân, hoá ra là Lâm Xung đã có hôn ước với nữ nhi của một đại quan trong triều đã được Hoàng Phủ Thiên Niên ban hôn, nếu Lâm Xung dám thú Tư Tư, đó chính là vi phạm thánh chỉ.
Lâm gia từ trước đến nay luôn tận tâm với hoàng đế, lại coi trọng dòng dõi, đối với người có thân phận như Tư Tư có chút không vừa mắt, kết quả nháo đến nháo đi, Lâm Xung liền mang theo Tư Tư rời khỏi Hoàng Phủ Đế Quốc tiến đến Trung Thiên Quốc, ở lại Thiên Đế Thành mở ra một Liên Sinh Điếm, chờ tìm Lâm Cửu rồi thượng lượng xem sao.
Vừa chờ, liền chờ qua mấy tháng.
Còn may, rốt cuộc cũng đã để Lâm Xung và Tư Tư chờ được Lâm Cửu trở về.
“Lâm Xung, người với nữ nhi nhà đại quan kia có quan hệ gì?” Lâm Cửu hỏi.
Lâm Xung vỗ vỗ mạnh vào đùi, nói: “Ai! Đệ và nàng ta đâu có quan hệ gì, thậm chí đệ còn chưa gặp mặt cô nương đó, đã bị hoàng thượng chỉ hôn, Lâm Xung ta không phải là tên nam nhân đứng núi này trông núi nọ, cả đời này đệ chỉ yêu một mình Tư Tư! Người khác dù một người đệ cũng không thèm!”
Nghe ái nhân nói như vậy, trong lòng Tư Tư thấy ngọt ngào.
“Chuyện hôn ước khỏi cần để ý tới, Hoàng Phủ Thiên Niên nơi đó ta có thể giúp các ngươi bãi bình.” Lâm Cửu len lén liếc nhìn Diệt Thiên, nếu như Diệt Thiên thực sự thả Hoàng Phủ Thiên Niên ra, vậy chuyện đầu tiên Lâm Cửu muốn làm chính là huỷ bỏ hôn ước của Lâm Xung.
Y tin lời Lâm Xung nói, đệ đệ này của y chính là một người thẳng ruột ngựa, nhất định sẽ không làm mấy chuyện thất tín hay thay đổi, Hoàng Phủ Thiên Niên kia cũng thật là, chẳng lẽ không biết chuyện tình yêu là phải tự do sao, không có việc gì lại muốn học làm nguyệt lão buộc hồng tuyến linh tinh.
“Đại ca, thực sự có thể chứ? Lời hoàng thượng nói như bát nước hất đi, rất khó thu hồi a!”
“Lẽ nào đệ hoài nghi thực lực của đại ca đệ,” Lâm Cửu cười cười, nếu như Hoàng Phủ Thiên Niên dám không đồng ý, y liền đạp chết tên kia.
Lâm Xung vừa nghe thấy có hi vọng, lập tức từ cái dạng tử khí trầm trầm nhanh chóng biến thành hưng phấn bừng bừng, kích động nói: “Đại ca, huynh thật lợi hại!”
Cười chưa bao lâu, Lâm Xung thoáng cái lại thành trái cà ủng —— ỉu xìu.
Lâm Cửu cười khổ nói: “Lại làm sao nữa vậy?”
“Cha nương sẽ không đồng ý,” Lâm Xung ủ rũ nói: “Cha coi trọng người sinh ra trong gia đình dõng dõi, càng coi trọng danh tiếng, nếu hoàng thượng thực sự xoá bỏ hôn ước này, mặt mũi của cha biết đặt ở đâu, dù cho hoàng thượng thực sự huỷ nó, chỉ sợ cha nương cũng sẽ không đồng ý cho đệ và Tư Tư thành hôn.”
Lâm Cửu nhíu nhíu mày, điều này cũng là một vấn đề.
Người như Lâm Phong cha y tuy rằng cũng là một nhân vật thông tình đạt lí, nhưng dù sao Tư Tư cũng vẫn còn bảo thủ, xa hội phong kiến phân hoa giai cấp nghiêm trọng, nếu muốn để cho cha nương y tiếp nhận Tư Tư thì đúng là một đề khó.
“Có!” Đột nhiên Lâm Cửu hô lên một tiếng, Diệt Thiên cách đó không xa hơi ngẩng đầu liếc nhìn nam nhân.
Lâm Cửu kích động đứng lên, vừa cười vừa nói: “Vậy có gì khó chứ, tất cả cứ giao cho huynh! Không phải là cha nương ghét bỏ xuất thân của Tư Tư sao? Nếu Tư Tư trở thành người trong hoàng thất Hoàng Phủ Đế Quốc, vậy cha nương khẳng định sẽ đồng ý cho hôn sự của hai người các ngươi!”
Lâm Cửu và Tư Tư nghi hoặc liếc nhìn nhau, nói: “Người trong hoàng thất?”
“Không sai, để Hoàng Phủ Thiên Niên thu Tư Tư làm can muội tử* (em gái nuôi) không phải là xong sao, đến lúc đó Tư Tư liền trở thành công chúa của Hoàng Phủ Đế Quốc rồi.” Nếu Hoàng Phủ Thiên Niên dám không đồng ý thu Tư Tư làm muội tử, Lâm Cửu liền quyết định để đại ma đầu lại nhốt lại Hoàng Phủ Thiên Niên, đợi khi nào tên kia cải biến tâm ý thì mới thả cho ra.
“Xem ra muốn không thả Hoàng Phủ Thiên Niên ra cũng không được rồi.” Sau khi Lâm Xung và Tư Tư đi về, Diệt Thiên đặt sách trong tay xuống, ung dung nói ra một câu.
“Đại ma đầu, ta xin nhờ ngươi đó!” Tay khoác lên vai Diệt Thiên, Lâm Cửu vừa cười vừa nói.
Diệt Thiên cười lắc đầu, đưa tay vỗ vỗ bàn tay đặt trên vai hắn của Lâm Cửu, nói: “Hai tháng sau, ta muốn tặng ngươi một phần đại lễ.”
“Đại lễ gì, nếu là loại đại lễ kinh hách gì ta cũng không cần a.” Lâm Cửu vẫn luôn cảm thấy Diệt Thiên tặng lễ vật dường như không phải là chuyện quá tốt dẹp gì.
“Đến lúc đó ngươi sẽ biết, là một phần lễ vật ngươi nghìn vạn trông mong rốt cuộc cuộc cũng mong đến được.” Diệt Thiên khẽ cười nói, vẻ mặt thần bí, khiến Lâm Cửu khó suy đoán ra nổi.
Diệt Thiên cho Lâm Cửu một đại lễ, là một phần đại lễ thuộc về hắn và Lâm Cửu.
Đại lễ của Diệt Thiên còn chưa xuất hiện, xa xa đã có người đưa đại lễ tới.
Nghìn vạn lần không ngờ đến, cha nương Lâm Cửu cư nhiên từ Hoàng Phủ Đế Quốc tới Thiên Đế Thành, để tham gia Hiền Môn thịnh yến, cũng là vì hai nhi tử của bọn họ mà đến.
Đây chính là chuyện khiến Lâm Cửu cao hứng không thôi, đã gần một năm nay y chưa gặp cha nương rồi, hiện tại tốt rồi, đệ đệ và đệ muội đã có, cha nương cũng tới, bên cạnh y còn có một tên đại ma đầu gần đây ngoan ngoãn vô cùng, ngày hôm nay sao lại tốt như vậy a?
Đại lễ này, tới thật đúng lúc.