Mỗi lần đến chỗ nào đó, Chí Thiện sẽ dừng lại, dùng hai mắt của y nhìn chăm chú vào thế giới này, y còn nhớ địa phương gặp được Nghiệp Hoả Hồng Liên là một thôn làng đời này qua đời khác, nam nữ già trẻ đều làm cường đạo, thôn làng đó tuy đã bị Nghiệp Hoả Hồng Liên thiêu thành tro tàn, nhưng y vẫn nhớ kĩ trong lòng.
Nếu đây là một xã hội cùng thời đại hưng thịnh văn minh mà giàu có thì làm gì có những đạo tặc tiểu thâu vì cuộc sống bức bách chứ, hoàn cảnh đã tan hoang không chịu nổi như vậy, thì cần gì phải đi trách tội những con người đáng thương vì cuộc sống bức bách, Cửu Thiên Thần Liên bọn họ hàng thế, không phải chính là để cứu vớt thế giới đổ nát, trăm ngàn vết thương này sao?
Chiến tranh hỗn loạn, bách tính không được an khang, thiếu thốn lương thực, người dân không được no bụng, vì để thoả mãn tư dục quyền quý, mọi người làm càn chặt phá cây cối, khai thác vùng mỏ, bá tánh không được an bình bị ép chuyển nhà, mà binh lính chiến tranh đi đến đâu thì phóng hoả thiêu huỷ phòng ốc rừng rậm đến đó, khiến cho thiên tai liên miên không ngừng.
Cứ tuần hoàn nhiều lần như vậy, sớm muộn gì cũng có một ngày Xích Thổ Đại Địa này sẽ chết ngay trong tay những người như thế.
“Muốn thống trị những tên phàm phu tục tử ngu muội này không phải rất đơn giản sao?” Tay làm động tác chém, Nghiệp Hoả Hồng Liên không hề cố kị nói, “Giết hết đám quyền quý thống trị Xích Thổ Đại Địa tuỳ ý khởi xướng chiến tranh kia, từ đó bách tính sẽ không bị sưu cao thuế nặng, cũng không bị ép phải đánh chiến lưu vong, Xích Thổ Đại Địa cũng sẽ trở nên an bình.”
Nghiệp Hoả Hồng Liên vẫn không rõ, Chí Thiện Bạch Liên vì sao lại muốn lôi kéo bọn họ đi khắp nơi nhìn những bách tính quần cáo tả tơi, ăn không no bụng này, mà mỗi lần đến chỗ thấy bách tính vì chiến loạn mà lưu vong, Chí Thiện Bạch Liên sẽ bố thí chiếu cố họ, trên đời này nghìn nghìn vạn vạn người, Chí Thiện Bạch Liên sao có thể chiếu cố bố thí hết được chứ?
“Giết một người sẽ còn có người thứ hai, không thay đổi kết cấu thế giới này thì Xích Thổ Đại Địa vĩnh viễn sẽ không an bình.” Chí Thiện Bạch Liên cười khổ lắc đầu, phương pháp này của Nghiệp Hoả Hồng Liên chính là lấy đao sắc chặt đay rối, nhưng nếu muốn khôi phục lại sự yên vui cho Xích Thổ Đại Địa thì không đơn giản như vậy, kết cấu, điều lệ của thế giới này nếu không loại bỏ hoàn toàn, thì sớm muộn gì cũng sẽ có ngày thế giới lại hỗn loạn.
Bọn họ chỉ là Cửu Thiên Thần Liên, rất nhiều lúc không thể dùng ánh mắt thường nhân để quan sát thế giới này, trong lòng Chí Thiện Bạch Liên hiểu rõ, muốn dập tắt chiến tranh, bách tính an khang, không phải chỉ cần những cải cách như đao to búa lớn, mà càng phải cần nhân tài thống trị thiên hạ này, cần có chế độ và thời gian dài để tu chỉnh lại.
Chầm chậm đi đường, sở dĩ Chí Thiện Bạch Liên muốn dẫn Nghiệp Hoả Hồng Liên và U Minh hắc liên trải qua hồng trần, chứng kiến nỗi khổ của bách tính, chính là để cho những Cửu Thiên Thần Liên tuy bề ngoài là hình người, nhưng khuyết thiếu cảm tính của nhân loại dần dần nhiễm nhân tính, lòng mang từ bi, khoan dung và tình yêu thương.
Tới mỗi ngôi làng có chiến tranh, Chí Thiện Bạch Liên sẽ lại chẩn trị chữa thương cho thôn dân, mặt khác lại dành cho đối phương một ít tiền tài và lương thực, khi thì giúp thương dân giảng giải các loại tri thức, làm thế nào để tốn ít sức mà lại có thể đạt được hiệu suất xây dựng quê hương nhanh nhất, làm cách nào để tránh né tai hoạ, lại trồng lương thực thế nào.
Về phần Nghiệp Hoả Hồng Liên, thì khoanh tay đứng phía sau cách Chí Thiện không xa nhìn, Nghiệp Hoả Hồng Liên khi thì nhìn bóng lưng khom khom của Chí Thiện Bạch Liên, khi thì lại nhìn U Minh Hắc Liên đứng cạnh đang cúi đầu thi pháp chế tạo dược chữa thương, Nghiệp Hoả Hồng Liên nhếch miệng: “U Minh, ngươi cảm thấy cách nghĩ của Chí Thiện thế nào?”
“Ngươi thì sao?” U Minh chưa từng ngẩng đầu hỏi ngược lại.
Nghiệp Hoả Hồng Liên nói: “Ta là người hỏi trước, ngươi hẳn là nên trả lời trước mới đúng, để ta đoán thử, kì thực trong lòng ngươi cũng không đồng ý với cách làm của Chí Thiện Bạch Liên như vậy, đúng không?”
“Ha ha.” Ngừng động tác trong tay, U Minh Hắc Liên ngẩng đầu nhìn Chí Thiện Bạch Liên đứng trong đám thôn dân, trong mắt lộ ra một tia ôn nhu, nói: “Không đáng, đám phàm nhân dơ bẩn thấp kém lại ngu xuẩn này, không đáng để Chí Thiện quan tâm, đau lòng, lo lắng, càng không đáng để Chí Thiện đi an ủi.”
“Vậy ngươi có cho rằng phương pháp của ta tốt hơn không? Vị Chí Thiện kia, thiện ý trong lòng tựa hồ hơn ta, nhưng có phần quá dư thừa rồi”. Nghe thấy U Minh nói cũng không phải đồng ý với cách làm của Chí Thiện như vậy, Nghiệp Hoả Hồng Liên theo sát mà hỏi, nhưng câu trả lời của U Minh Hắc Liên tựa hồ còn ngoan tuyệt hơn cả hắn.
“Không, phương pháp của ngươi chỉ có thể trị phần ngọn mà không thể trị tận gốc, nhân tính đặt ở chỗ đó, thì tham lam sẽ không biến mất, ngươi giết một hoàng đế, còn có thể lại có một hoàng đế khác xuất hiện, sưu cao thuế nặng như trước, chiến tranh chưa từng dập tắt, hoà bình luôn luôn ngắn ngủi, lịch sử vẫn tuần hoàn như cũ”, U Minh Hắc Liên nhìn Nghiệp Hoả Hồng Liên, vừa cười vừa nói, “Nếu ngươi có thể giết hết người trong thiên hạ, thì thiên hạ này không phải sẽ thái bình rồi sao? Xích Thổ Đại Địa, cũng liền yên ổn.”
“Các ngươi thật đúng là quá cực đoan!” Khẽ xích một tiếng, Nghiệp Hoả Hồng Liên quay đầu không thèm nhìn đại ma đầu U Minh Hắc Liên kia, trong lòng loáng thoáng cảm thấy rằng, nếu không có Chí Thiện Bạch Liên chế ước U Minh Hắc Liên, chỉ sợ đại ma đầu này sẽ thực sự động thủ giết sạch người trong thiên hạ rồi.
Cách nghĩ của U Minh Hắc Liên còn tàn ác hơn, trực tiếp muốn cả nhân loại đại diệt vong, phá vỡ vòng tuần hoàn lịch sử.
Nói thì nói như thế, nhưng chỉ cần một ngày còn Chí Thiện, chỉ sợ U Minh Hắc Liên cũng chỉ dám nghĩ trong đầu một chút, nói một câu, khó mà đổi thành hành động.
Tại miền Bắc Xích Thổ Đại Địa luôn luôn rơi xuống những bông tuyết, Chí Thiện và U Minh còn cả Nghiệp Hoả Hồng Liên cứ đi một chút lại dừng cuối cũng cũng tìm được Luân Hồi Tử Liên, lúc bọn hắn tìm thấy Luân Hồi Tử Liên, đoá thần liên này vậy mà lại đang ngâm mình trong ôn tuyền uống rượu, nhìn một đám vũ nữ nhảy múa trước mặt, quả là tiêu dao khoái hoạt biết bao.
Chí Thiện và U Minh nhìn thoáng qua, hình như đều đã nhìn thấy ý cười bất đắc dĩ trong mắt đối phương, đám thần liên này, cá tính thật đúng là mỗi người một kiểu, khó mà nắm bắt.
Lúc Chí Thiện vừa muốn bước ra, đột nhiên bị U Minh nắm lấy tay, Chí Thiện khó hiểu quay đầu lại, chỉ thấy ánh mắt U Minh nhìn mình ý bảo nhìn sang bên cạnh, Chí Thiện thuận theo ý U Minh, nhìn về hướng đó, vừa vặn thấy Nghiệp Hoả đang lạnh mặt, chầm chậm đi đến chỗ Luân Hồi Tử Liên quay lưng về phía bọn họ ngâm mình trong ôn tuyền.
“Có bằng hữu từ phương xa tới, vô cùng hân hạnh! Nếu như chư vị muốn nói chuyện với ta về vấn đề diệt sạch thiên hạ hay cứu vớt thương sinh, thì mời quay trở về, khó có được cơ hội làm người, khó có cơ hội hạ giới, mọi thứ cứ đợi ta hưởng thụ hết nhân gian mỹ cảnh mỹ nhân mỹ tửu này xong, rồi từ từ nói chuyện cũng được…” Luân Hồi Tử Liên không quay đầu lại, hai cánh tay trần khoát thành dục trì vô cùng thảnh thơi, chẳng qua y cảm nhận được khí tức thần liên có chút tương tự với mình, nhưng không nhìn thấy người tới đến cũng là ai.
“Luân Hồi Tử Liên, ngươi thật là biết hưởng thụ a, ha ha!”
Vài tiếng cười nhạt đột nhiên vang lên phía sau, thanh âm quen thuộc như vậy khiến Luân Hồi Tử Liên thoáng sửng sốt, còn chưa quay đầu lại nhìn người, trong lòng Luân Hồi Tử Liên đã vang lên hồi chuông cảnh báo, hoảng hốt cuống quít lặn xuống ôn tuyền, rượu trong tay cũng không cần, trực tiếp ném về hướng Nghiệp Hoả đứng sau Luân Hồi Tử Liên.
“Luân Hồi, ra đây!” Hận đến nghiến răng, Nghiệp Hoả Hồng Liên khẽ quát một tiếng, “Nếu không, ta sẽ đun khô nước suối này, xem xem ngươi còn trốn tới khi nào!” Vừa nói xong, trong tay Nghiệp Hoả Hồng Liên liền xuất hiện hai đoàn hoả diễm cực nóng, trực tiếp quăng vào nước, đám vũ nữ khiêu vũ đều bị doạ chạy tứ tán.
Chí Thiện Bạch Liên nhìn một vũ nữ vừa chạy qua y, không khỏi cúi đầu cười vài tiếng, Nghiệp Hoả Hồng Liên ngày thường cũng coi như là người lãnh tĩnh, gần như khó thấy được dáng điệu phát điên thất thố như vậy của nam nhân này, cũng không biết Luân Hồi Tử Liên chọc gì đến Nghiệp Hoả Hồng Liên, mà khiến cho nam nhân này mất đi lãnh tĩnh thường ngày như vậy.
“Nếu Luân Hồi Tử Liên ngươi là nam nhân, thì lập tức ra đây cho ta!” Chân dẫm nát thành dục trì, phần tử phóng hoả đứng bên ôn tuyền chăm chú nhìn vào nhất cử nhất động bên trong.
“Thân không mảnh vải, y không che thể, còn ra thể thống gì?” Trong ôn tuyền truyền đến thanh âm của Luân Hồi Tử Liên, hồng hoả trên mặt hồ bị thay thế bởi tử hoả, hai người tranh đấu triền triền miên miên, thật là náo nhiệt.
“Nghiệp Hoả, Luân Hồi Tử Liên đã làm chuyện gì mà chọc ngươi tức giận như vậy?” U Minh Hắc Liên chen một chân vô giúp vui, giả vờ vô ý ở bên cạnh châm ngòi thổi gió.
Chí Thiện Bạch Liên dựng thẳng hai cái tai, tư thái thánh nhiên làm bộ không quan hệ gì đến mình, kì thực trong lòng sớm đã vô cùng tò mò, nghe thấy U Minh thay mình hỏi ra nghi vấn trong đầu, lòng vui vẻ không thôi, chờ Nghiệp Hoả Hồng Liên nói đáp án ra, Nghiệp Hoả Hồng Liên dừng lại một chốc hình như là không muốn nói, lúc này Luân Hồi Tử Liên trốn trong ôn tuyền thay Nghiệp Hoả Hồng Liên trả lời.
“Chỉ là không cẩn thận nhìn thấy hình dạng Nghiệp Hoả Hồng Liên hoả khí bừng bừng đang tắm rửa mà thôi, cùng là thần liên, đều là nam nhi, hà tất phải tức giận như vậy chứ?” Thanh âm Luân Hồi Tử Liên từ ôn tuyền truyền ra.
“Ngươi.” Nghiệp Hoả Hồng Liên âm thầm cắn răng, thế nào là không cẩn thận? Luân Hồi Tử Liên này rõ ràng là cố ý, đều là Cửu thiên thần liên, hắn lại không hề biết rằng có một Luân Hồi Tử Liên khiến cho người ta chán ghét như vậy tồn tại, ngày đó hắn đang tắm rửa dưới thác nước, Luân Hồi Tử Liên này không biết đã ẩn núp bên cạnh nhìn bao lâu.
Nhìn thì nhìn, dù sao cũng đều là thần liên, đều là nam nhân, nhưng mà Luân Hồi Tử Liên lại mở miệng trêu đùa hắn, thực sự ghê tởm, nếu không phải hôm đó Luân Hồi Tử Liên chạy nhanh, thì hắn nhất định sẽ dùng nghiệp hoả của mình thiêu trụi tên Luân Hồi Tử Liên chết tiệt kia.
“Nhị vị liên hữu giúp ta chủ trì công đạo a, Nghiệp Hoả Hồng Liên này trời sinh tính cuồng bạo lực, không có việc gì cũng thích phóng hoả khắp nơi, luận tướng mạo tư thái, cũng không có nhan sắc, luận vóc người da dẻ, cũng chỉ là tờ giấy trắng biết đi mà thôi, sao ta có thể cố ý nhìn người này tắm rửa, ai. Thôi đi thôi đi, không bằng như vậy, nếu ta không cẩn thận nhìn ngươi, ngươi cũng liền nhìn hình dáng không mặc quần áo của ta, xem như là huề nhau ha!”
Vừa dứt lời, một nam tử anh tuấn thân không mảnh vải đột nhiên từ ôn tuyền nhảy ra, bọt nước rơi xuống, thân thể không hề che đậy kia liền bại lộ ngay trước mắt mọi người.
“Khụ khụ.” Chí Thiện Bạch Liên và U Minh Hắc Liên vô cùng ăn ý cùng lúc xoay người, tựa như là bọn họ đã nhìn thấy một số sự vật không nên thấy.
“Ngươi” Nghiệp Hoả Hồng Liên vội vã lui về phía sau ba bước, trong mắt tràn đầy kinh ngạc nhìn nam tử không mặc y phục trước mặt, người nọ chỉ cười dài nhìn hắn, tựa hồ hoàn toàn không vì bản thân trần truồng mà cảm thấy xấu hổ.
“Ta từng xem ngươi, ngươi cũng đã xem ta, chúng ta liền làm hoà nha, Nghiệp Hoả.”
Nghiệp Hoả chỉ cảm thấy như nuốt phải một quả đại kê đản, không biết nói gì, trường tụ vung lên, nam tử nhanh chóng xoay người không nhìn lại khuôn mặt tươi cười đáng ghét kia của Luân Hồi Tử Liên.
Lần đầu gặp mặt của Luân Hồi Tử Liên và mọi người, chính là oanh oanh liệt liệt, không giống người thường như vậy!
Cũng may sau đó đám người Chí Thiện không cần phải nhìn thấy dáng dấp không mặc quần áo của Luân Hồi Tử Liên nữa, lúc mọi người tới thăm, Luân Hồi Tử Liên khéo léo làm dịu quan hệ có chút căng thẳng với Nghiệp Hoả Hồng Liên, sau đó mặc quần áo vào, dẫn theo đám người Chí Thiện trụ lại phương Bắc Tuyết Quốc.
Luân Hồi Tử Liên không thể nghi ngờ là một người vô cùng hưởng thụ cuộc sống, nam tử dùng tiên thuật của mình thành công chinh phục quyền quý Bắc Quốc, nhanh chóng biến thành tiên nhân địa vị cao thượng, trụ ở một nơi thanh tịnh đẹp đẽ không bị ngoại nhân quấy rầy, ăn chính là sơn hào hải vị ở các nơi, có thêm bách tính sùng bái, cuộc sống qua ngày quá ư thư thả lại an nhàn thoải mái.
“Phương pháp cải biến Xích Thổ Đại Địa của ta, chính là công quân tâm,” Sau khi nghe xong Chí Thiện Bạch Liên đưa ra luận cứu thế, Luân Hồi Tử Liên vừa cười vừa nói, “Ta chỉ muốn lấy thân phận một người ngoài để phụ tá quân vương thống trị đại địa, để bọn họ có thể dẹp loạn chiến tranh, yêu dân như con, không muốn thâm nhập vào hồng trần rối ren chịu phải chút xíu quấy rầy ưu phiền nào.”
“Không vào hồng trần, thì sao có thể độ hồng trần?” Chí Thiện mỉm cười nói với Luân Hồi Tử Liên, “Chúng ta có thể không đếm xỉa đến, chúng ta cũng có thể không hỏi đau khổ phàm trần, nhưng mà đang ở Xích Thổ, trên vai tự có trách nhiệm chúng ta phải gánh vác, phụ tá quân vương đương nhiên cũng là một con đường, nhưng việc ta muốn làm, là cải biến hoàn toàn thế giới này.”
“Vậy ngươi muốn làm như thế nào chứ?” Luân Hồi nhíu mày, ánh mắt nhìn Chí Thiện đã tăng thêm vài phần thưởng thức.
“Dân phú, quốc cường, thế an.” Chí Thiện từng chữ từng chữ nhấn mạnh, “Ta muốn bá tánh trên thế gian này, khi gặp khó khăn thì không quên hăng hái, khi gặp đau khổ thì không đánh mất lòng tin; ta muốn con dân trên thế gian này, khi bần không thù phú, khi phú không quên giúp đỡ người nghèo; ta muốn người trên thế gian này, có trái tim nhân từ, khoan dung.”
~~~~~~~~~~~~~~~