Đông qua, xuân về lại
Gần quê, lòng kinh hãi
Chẳng dám hỏi người qua.”
(Độ Hán Giang – Tống chi vấn)
Ba năm trước Lâm Cửu nhảy sông tự vẫn nay sống lại, nghe nói sau khi được tiên nhân chỉ điểm, hiện giờ đã như thay đổi thành một con người khác, lúc ở Ân Đô còn thả thi thả khúc đánh bại Thánh Nữ Trung Thiên Quốc, mọi người còn chưa kịp phản ứng lại thì đã đột nhiên biến thành đệ tử Hiền Môn, hơn nữa lại còn là sư đệ của vị Thánh Giả đã mất tích mười năm trước.
Từng là Lâm hoạ thuỷ, Lâm hoạ hại nổi tiếng khắp Hoàng Thành, hiện giờ lại thành Lâm tiên hiệp Lâm thi nhân đang theo Tĩnh Vương Hoàng Phủ Thiên Hách tiến về Hoàng Thành.
Không thể không nói, sự hứng khởi nhất thời của Lâm Cửu đích xác là từ lạc thú nơi Hoàng Thành to lớn này mang lại, từ khắp phố lớn ngõ nhỏ, nội thành ngoại thành, đều thảo luận về người đã biến mất ba năm trước – Lâm Cửu.
“Cái tên Lâm hoạ thuỷ kia không phải đã nhảy sông tự vẫn chết rồi sao, thế nào lại vẫn sống đến giờ?”
“Thật sự là tiên hiệp à, không phải là bị yêu tinh phụ thân đó chứ?”
“Gì? Tên Lâm hoạ hại văn bất thành võ bất tựu kia còn biết ngâm thơ viết nhạc? Không chỉ ngâm thơ viết nhạc mà còn có thể bay lên trời? Chao ôi, đây là thật hay giả a?”
“Ta nghe thân thích ở Ân Đô nói, Lâm hoạ thuỷ hiện tại chính là tiên nhân chuyển thế, phi phi! Xem cái miệng ta này, hẳn là kêu Lâm tiên nhân, Lâm tiên hiệp, đệ nhất mĩ nhân của Hoàng Phủ Đế Quốc chúng ta, đệ nhất tài tử, chuyển thế tiên nhân văn võ song toàn.”
Một truyền mười, mười truyền trăm, càng truyền càng thái quá, càng truyền càng khoa trương, sức mạnh của lời đồn chính là mạnh mẽ như vậy đó, không quá vài ngày tin Lâm Cửu tử mà phục sinh đã lan truyền khắp trong ngoài thành.
Hoàng Phủ Thiên Hách tuy rằng đã rải tin tức Lâm Cửu trở về ra ngoài, nhưng Lâm Cửu cũng không minh mục trương đảm, khua chiêng gõ trống mà vào thành, lúc gần đến Hoàng Thành, Lâm Cửu cùng Hoàng Phủ Thiên Hách chia ra, sau khi đã cam đoan nhất định sẽ đến quý phủ của Vương gia tiếp kiến Hoàng Phủ Thiên Hách, Hoàng Phủ Thiên Hách mới an tâm để Lâm Cửu và Diệt Thiên đi, có điều quay đầu một cái Lâm Cửu đã đem chuyện vừa hứa với Hoàng Phủ Thiên Hách ném ra sau đầu.
Được mấy tên hộ vệ của Tĩnh Vương dẫn đường, Lâm Cửu cùng Diệt Thiên ngồi trong xe ngựa thẳng tiến về phủ Lâm tướng quân mà đi.
“Diệt Thiên, ngươi nói xem hiện tại ngươi có phải rất giống nàng dâu đang theo ta trở về ra mắt công bà*(cha mẹ chồng) không?” Xuyên qua khung của sổ ngắm nhìn phòng ốc dọc hai bên đường, Lâm Cửu trêu ghẹo nói.
“Nga?” Khoé miệng Diệt Thiên nhếch lên một độ cung khôi hài: “Vậy có cần ta giáp mặt cầu hôn không?”
“Ớh —— ha ha, ha ha, a, ngươi xem, chúng ta sắp đến rồi!” Lâm Cửu vội vàng chỉ ra bên ngoài nói lảng sang chuyện khác.
…
…
Phủ Lâm tướng quân nằm ở phía Tây Hoàng Thành, sống ở khu này đều là mấy vị quan to quý nhân trong Hoàng Thành, khu dân cư pha chút hương vị hiện đại sa hoa, bởi vì những người sống ở đây ngày thường vẫn hay qua lại với người trong cung, do đó khu dân cư sa hoa này cách hoàng cung cũng không tính là xa, khoảng cách không tính xa này đại khái ước chừng cưỡi ngựa tầm một canh giờ là có thể đến được ngoại vi hoàng cung.
Đường phố phía Tây rộng rãi mà sạch sẽ, người qua kẻ lại trên đường cũng không nhiều, trước cổng mỗi nhà mỗi hộ đều đặt đủ loại dị thú mắt trừng lớn, đường phố an tĩnh, cánh cổng cao lớn khép chặt, người bình thường đi lại trên đường có lẽ cũng sẽ cảm thấy tâm tình nặng trĩu ha.
Mấy hộ vệ thủ vệ điều khiển xe ngựa đát đát đát chạy vào Tây phố, mọi người đã quen nhìn thấy hào xa tuấn mã nên cũng chẳng mấy chú ý đến cỗ xe ngựa không tính là rất thu hút này. Xe ngựa dừng lại trước cửa một phủ viện không xa hoa nhưng lại có vể vô cùng khí khái, trên đỉnh phủ viện có treo hai chữ thật to —LÂM PHỦ.
Người qua đường bắt đầu ngó nghiêng nhiều hơn đến chiếc xe ngựa này.
“Công tử, tới rồi.” Hộ vệ đứng trước xe ngựa thấp giọng nói, đồng thời người còn lại đi đến cổng tướng quân phủ nhẹ nhàng gõ gõ cổng, cánh cổng nhanh chóng được mở ra, từ bên trong thò ra một cái đầu rồi nói nói gì đó với hộ vệ.
Nghe thấy tiếng của hộ vệ, Lâm Cửu quay đầu nhìn Diệt Thiên, miệng khẽ mỉm cười, tuy nói là cận hương tình khiếp, nhưng đến khi thật sự tới tướng quân phủ, Lâm Cửu lại không còn thấy căng thẳng vậy nữa.
Xốc rèm cửa lên, từ trong xe ngựa lần lượt đi xuống hai nam nhân, một vị công tử tuấn tú xinh đẹp không thể tưởng tượng nổi, người còn lại thì tựa như không khí không thể khiến người ta cảm nhận được sự tồn tại, khoác trên người chiếc áo choàng trắng như tuyết, gia đinh giữ cửa thấy Lâm Cửu từ trên xe ngựa bước xuống hai mắt trợn trừng, há miệng mãi mà không thể thốt lên lời.
Trong nháy mát, ánh mắt của tất cả mọi người trên đường lớn đều hướng về mấy người đứng ở cổng Lâm phủ, Tây phố càng trở lên yên lặng, dường như chỉ cần một cây kim rơi xuống đất cũng có thể nghe rõ mồn một.
Chỉ trong chốc lát, người đi đường “viu viu viu” đột nhiên toàn bộ không còn bóng dáng, tất cả đã chạy đi thông tri cho chủ nhân các nhà, Lâm hoạ thuỷ của Lâm gia đích thực còn sống trở lại!
Kéo kéo vạt áo thật dài, Lâm Cửu ngẩng đầu nhìn hai chữ Lâm phủ lấp lánh kim quang, khoé miệng mỉm cười, bước lên bậc thang Lâm phủ, từng bước lại từng bước, rốt cuộc bước lên đại môn.
Nhìn tên gia đinh mắt vẫn trừng lớn như cũ, Lâm Cửu cố nín cười vỗ nhè nhẹ lên bả vai gã, sau đó lướt qua gia đinh đi vào đại môn Lâm phủ, Diệt Thiên cùng thị nữ Tư Tư bị Lâm Cửu dẫn theo đi phía sau, mấy tên thị vệ của Hoàng Phủ Thiên Hách thì lưu lại bên ngoài, chỉ có đầu lĩnh đi theo vào.
Cũng không biết có phải do thấy vị thiếu gia tử mà phục sinh nên kinh ngạc quá mức hay không, gia đinh tuy rằng hoàng hốt nhưng vẫn không dám ngẩng đầu lên, nghẹn thanh không nói tiếng nào dẫn mọi người đi về phía nội viện.
“Thiếu gia, lão gia hôm nay đi ra ngoài, chắc đến tối mới có thể trở về.” Gia đinh thấp giọng nói.
“Nga, vậy nương ta đâu?” Lâm Cửu cũng không lưu tâm hỏi.
“Nhị phu nhân lúc này hẳn là đang ở nội viện.” Gia đinh trả lời.
Thời đại này nam nhân cũng lưu hành chuyện tam thê tứ thiếp, đừng nói là tam thê tứ thiếp, thậm chí còn có nam thê nam thiếp, có điều đó cũng chỉ là số ít. Thực sắc, tính dã*, đường đường Lâm tướng quân cũng không ngoại lệ. Lâm tướng quan có tam thê, không có thiếp, nói cách khác ba vị thê tử này địa vị ngang hàng nhau, uy vọng của đại phu nhân thì cao hơn một chút. Có điều vẫn còn hơn mấy vị quan to quý nhân nào đó thê thiếp thành đàn, Lâm tướng quân như vậy xem như là ít rồi.
Đại phu nhân sinh được hai nữ đều đã xuất giá, nhị phu nhân chỉ có một mình Lâm Cửu là con, tam phu nhân thì sinh được một người con trai là Lâm Xung, tuổi có lẽ nhỏ hơn Lâm Cửu khoảng chừng hai, ba tuổi gì đó.
Phủ viện bên trong Hoàng Thành quả là lớn, từ đại môn đi vào trong, rẽ trái quẹo phải, luẩn quẩn một vòng lại một vòng, đi qua hành lang dài, băng qua hồ nước vẫn chưa thấy nội viện đâu.
Hoa sen nở rộ đầy một hồ, từng khóm từng khóm phản ánh mặt trời, xanh biếc hồng rực, làn nước trong vắt bao quanh, sóng lăn tăn gợn, mùa hạ lúc này quả là say đắm lòng người, bên cạnh hồ có đình thai lầu các, một cái cầu đá hình vòm, dương liễu buông rủ, hoàng oanh phỉ thúy, qua hồ sen chính là nội viện của Lâm phủ.
Lâm Cửu đứng trên cây cầu hình vòm, ánh mắt đảo qua cảnh trí xinh đẹp trước mắt, không quan tâm người ngoài nhìn y thế nào, hướng về hồ sen vái ba vái, lúc trước nam tử kia tại đây hương tiêu ngọc vẫn, hoá thành một lũ hương hồn tiêu tán nhân gian, hiện giờ Lâm Cửu đứng ở đây trong lòng xuất hiện chút bùi ngùi, nếu y đã chiếm thân phận người ta, vậy từ nay về sau sẽ gánh vác trách nhiệm tương ứng.
Y là Lâm Cửu, Lâm Cửu của Lâm gia.
Tên gia đinh cảm thấy kinh ngạc mắt nhìn về hướng Lâm Cửu đang bái lạy, bỗng nhiên nhớ tới thiếu gia trước mặt này ba năm trước đây tại chính nơi đây nhảy hồ tự vẫn, trong lòng không khỏi bắt đầu sợ hãi, nam tử trước mắt giống hệt thiếu gia có thật sự là thiếu gia Lâm Cửu khởi tử hồi sinh không?
Gia đinh không dám đoán bừa, nhanh chóng đưa đoàn người Lâm Cửu đến đại sảnh của nội viện.
Xem ra không phải ai cũng có thể chấp nhận chuyện người chết sống lại, dọc đường Lâm Cửu đến đây có vài nha hoàn nhìn thấy Lâm Cửu bị doạ đến hôn mê bất tỉnh, Lâm Cửu rất buồn bực, y là người, cũng chẳng phải ma quỷ gì, tuy rằng sau đó có không ít hạ nhân vội vội vàng vàng đi ra nghênh đón Lâm Cửu trở về, nhưng Lâm Cửu không phải người mù, hiển nhiên có thể thấy rõ vẻ nghi hoặc cùng sợ hãi trong mắt bọn hạ nhân.
Lâm Cửu không khỏi than thở, xem ra vị đại thiếu gia trước kia của Lâm gia cũng không phải được hoan nghênh cho lắm, có điều việc này cũng bình thường thôi, vị đại thiếu gia kia tuy rằng rất đẹp, nhưng mà tính cách thì lại mười phần đều bị phá huỷ cả mười, chuyện xấu làm không ít, bắt nạt người cũng không ít, chỗ nào giống Lâm Cửu hiện tại, đối xử với người nào cũng đều khách khách khí khí, nhưng chỉ phần khách khách khí khí này trái lại càng làm cho bọn hạ nhân thêm sợ hãi.
Thiếu gia đã chết, thiếu gia sống, vẻ ngoài của thiếu gia không đổi, thiếu gia thay đổi không giống thiếu gia…
Trong khoảng thời gian ngắn, người của Lâm phủ vẫn chưa thể tiếp thu nổi biến đổi nhiều như vậy, vì thế mỗi người đều trở nên im lặng trầm mặc, cần châm trà thì châm trà, cần làm cái gì thì làm cái đó, thật cẩn thận không dám lộn xộn.
Lâm Cửu trước sai hạ nhân đưa Tư Tư rời đi, mình cùng người khoác áo choàng trắng phẫn Thánh Giả – Diệt Thiên chờ trong đạ sảnh, một người đã chết ba năm lại còn sống trở về, dù cho là người thân nhiều hay thân ít, lần đầu tiên nhìn thấy người chết lại hồi sinh phần lớn đều không cảm thấy vui vẻ, mà theo bản năng sẽ thấy sợ hãi ha, trong lòng Lâm Cửu không khỏi có chút lo sợ bất an.
Vốn định là Lâm Cửu tự mình đến nội viện bái kiến các vị nương, nhưng do tình huống đặc thù, hôm nay ngoại lệ.
Sau khi nghe hạ nhân bẩm báo, ba vị phu nhân đều vội vội vàng vàng chạy từ nội viện lại đây, dọc đường không biết mang theo tâm tình gì. Vui sướng? Nghi hoặc? Hoảng sợ? Ít ít nhiều nhiều pha trộn với nhau.
Lâm Cửu ngồi trên ghế nhấp một ngụm lại một ngụm trà, vừa nãy không cảm thấy có gì khẩn trương, hiện tại ngồi xuống mới cảm thấy dưới mông như có ngàn vạn cái đinh khiến y ngồi cũng khó khăn, nếu không phải bên cạnh còn có Diệt Thiên, chỉ sợ y sẽ nhịn không được mà co cẳng chạy trốn .
“Tiểu Cửu… Tiểu Cửu… thật sự là con sao?” Ngoài cửa truyền đến một tiếng gọi khe khẽ của nữ nhân, thanh âm kia giống như cái kim đâm sâu vào trái tim Lâm Cửu, Lâm Cửu đứng dậy nhìn qua đó, nhìn thấy một trung niên nữ tử lộ vẻ mặt tái nhợt bệnh trạng, đột nhiên Lâm Cửu cảm thấy tim mình co rút từng đợt đau đớn, ê ẩm, uỷ khuất, cảm động…
“Nương…”
Kí ức kiếp trước kiếp này ràng buộc nhau, khi tất cả hoà lẫn vào một, khi Lâm Cửu nhìn thấy nữ tử hiền lành yếu đuối trước mắt, gia đình mà kiếp trước vẫn luôn theo đuổi, thân tình mà kiếp này khát vọng, khiến y không kìm lòng được hốc mắt trở nên ươn ướt.