“Hừ, tên vô năng.” Trong mắt hiện lên mạt tàn khốc, đối với việc nam tử áo trắng này có thể tránh thoát một kiếm của mình, Trần Khôi phi thường không hài lòng, không có hứng thú bồi người này chơi tiếp nữa, Trần Khôi âm thầm đề lực, sát khí vô hình tức khắc như thuỷ triều ùn ùn kéo đến bổ về phía Lâm Cửu.
Người này… dựa vào cái gì có thể ở cùng một chỗ với Diệt Thiên?
Chỉ bởi vì gương mặt rất đẹp kia thôi sao? Nếu là bởi vì nguyên nhân này, vậy y sẽ hung hăng xé nát khuôn mặt này, xé nát thân thể này…
“Phanh ——”
Người mặc áo xám như mũi tên rời cung bay vụt ra ngoài, rồi lại giống như đập vào một bức tường vô hình, toàn bộ sát khí cùng sức lực nháy mắt bị phá tan tành, chân khí vô hình hình thành một bức tường không thể nào xuyên qua, năng lực phòng ngự cường hãn như thế khiến Trần Khôi kinh ngạc, không chờ y kịp phản ứng lại, một mảnh lá rụng xuyên thấu qua bờ vai của y.
Thân thể bay giữa không trung lấy tư thế hết sức quái dị bắn ngược trở về, như gặp phải một sức mạnh rất lớn, Trần Khôi rơi xuống rừng cây phía sau, máu bắn tung toé.
Hết thảy điều này chỉ phát sinh trong chớp nhoáng.
Lâm Cửu sững sờ tại chỗ, vừa mới ra tay đương nhiên không phải y, mà là người không biết khi nào đã xuất hiện bên cạnh y – Diệt Thiên, tuy rằng y còn chưa thấy rõ Diệt Thiên ra tay như thế nào, nhưng những việc xảy ra trong nháy mắt vừa rồi, Lâm Cửu mới hiểu được bản thân mình trước mặt Diệt Thiên nhỏ yếu ra sao.
Bất quá cuối cùng không có việc gì, nếu không lấy một kích hết sức vừa rồi của Trần Khôi, chắn chắn y không có khả năng tiếp được, chỉ sợ không chết cũng tàn.
“Y là sư đệ ngươi?” Đến tận lúc này, Lâm Cửu mới tỉnh táo phân tích hết thảy tình hình vừa mới phát sinh, người muốn giết y đúng là sư đệ của Diệt Thiên, đại ma đầu hoá ra còn có sư đệ, khó trách tính cách khó nắm bắt giống nhau, đều thuộc về thành phần nguy hiểm, mà Diệt Thiên hiển nhiên là nguy hiểm nhất trong đó.
Trong lòng Lâm Cửu không khỏi run rẩy, còn may, y cùng Diệt Thiên không phải địch nhân.
“Đi thôi, ăn cơm.” Diệt Thiên trái lại trực tiếp xem nhẹ sự tồn tại của Trần Khôi.
“Từ từ, còn y thì làm sao bây giờ, y không phải là sư đệ của ngươi sao?” Lâm Cửu quay đầu lại nhìn, Trần Khôi lúc này đã từ bụi cây đứng lên, máu tươi từ bả vai chảy xuôi xuống ngực, gương mặt xinh đẹp hình như đang ẩn nhẫn điều gì, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm Diệt Thiên.
“Sư huynh…” Khẽ cắn răng, giống như không cảm thấy đau đớn trên bả vai, vẻ mặt Trần Khôi lạnh lùng tiến về phía trước nửa bước, ống tay áo của Diệt Thiên vung lên, một mảnh lá rụng như mũi tên cắm ngay trước mũi chân Trần Khôi, chỉ cần Trần Khôi còn tiếp tục tiến lên phía trước thêm một bước Diệt Thiên sẽ giết y.
Nhìn ánh mắt âm trầm của Trần Khôi, rồi lại nhìn ánh mắt không chút biểu tình của Diệt Thiên, Lâm Cửu nhẹ nhàng đi theo sau Diệt Thiên trở về căn nhà bên hồ, dạng sư huynh nào thì có dạng sư đệ đấy, quan hệ sư huynh sư đệ phức tạp thế này quả nhiên là y không thể lí giải a, y vẫn tránh không nên xen vào là tốt nhất.
Có điều Lâm Cửu cũng không có tâm tình tốt đẹp mà cam tâm tình nguyện để người ta giết.
“Sư đệ ngươi làm gì mà muốn giết ta a, nếu y giết được thì làm sao bây giờ?” Ngồi trên ghế, Lâm Cửu uống một ngụm trà cam cúc để nhuận nhuận yết hầu.
Diệt Thiên thản nhiên nhìn ra ngoài cửa sổ nói: “Ta đây sẽ giết y.”
Lâm Cửu thiếu chút nữa phun trà ra.
“Y không phải sư đệ ngươi sao?”
“Thế thì sao?”
Lâm Cửu không nói gì.