Hoả Vân Vũ tại bao sương giậm chân bình bịch mắng mỏ kẻ vừa xông vào đấu thú tràng quấy rối kia vô – sỉ, đồng thời gọi ca ca đứng bên cạnh: “Người này quả thực không coi Hoả gia chúng ta ra gì, ca, còn không mau gọi người đuổi tên quấy rối kia ra ngoài!”
Hoả Vân Thiên mặt biến sắc dường như đang tức giận, nhưng cuối cùng trong mắt lại lộ ra ý cười nhàn nhạt, người Hoả gia bọn họ tuy rằng đều là người có tính tình ngay thẳng, nhưng không có nghĩa là không có đầu óc.
Người nọ cư nhiên dám ở dưới mí mắt hắn phá huỷ quy củ Đấu Thú Cung, điều này khiến trong lòng Hoả Vân Thiên vô cùng căm tức, nhưng mà đối phương lại là người của vị quý nhân trong cung, nên hắn cũng không tiện trực tiếp ra tay, huống hồ Tam vĩ hồ ly bị giết như vậy, chỉ sợ hắn cũng khó mà công đạo với vị quý nhân trong cung kia.
Có điều…
Cẩn thận suy nghĩ, hiện tại người nọ bởi vì Tam vĩ hồ ly bị giết mà kích động muốn giết Tiểu hắc miêu có lẽ có thể để vị quý nhân kia nguôi giận chút, mà sau lưng Tiểu hắc miêu còn có một tên đại ma đầu, nếu cứ như vậy sẽ không còn là chuyện liên quan đến Hoả gia hắn nữa, mà là chuyện của đại ma đầu cùng quý nhân.
Hoả Vân Thiên một nửa là giận thật, một nửa là giả vờ giận giữ vỗ bàn đứng lên, sai người lập tức đem người xông vào đấu thú tràng đuổi ra ngoài, còn mình thì kéo muội muội đến một bên ngồi xuống, lập tức thỉnh tội với Tĩnh Vương.
Ngay lúc một nữ nhân nhảy vào đấu thú tràng ra tay với Tiểu hắc miêu, một đạo bạch ảnh khác cũng lập tức bay vào đấu thú tràng, tấm áo choàng màu trắng khoác trên thân nhẹ nhàng lay động, thân mình mờ mờ ảo ảo, tựa như cửu thiên tiên thần hạ phàm đứng chắn ngay trước mặt nữ nhân.
Kim Thiếu không khỏi thốt lên thành tiếng nói: “Là y!”
“Kim Thiếu nhận thức người nọ?” Cung Tiêu Tiêu khẽ nhíu mi hỏi.
“Ngày ấy trong Cửu Thiên Khách Điếm, bạch y nhân ngồi bên cạnh đại ma đầu bị Ma Tăng kêu sư nương chính là y.” Kim Thiếu nói.
Hoàng Phủ Thiên Hách nhìn bóng trắng kia hơi hơi nhíu mày, bên cạnh đại ma đầu từ khi nào lại có thêm một người thân cận?
Tỷ đệ Kim Thiếu thoáng nhìn nhau, trong mắt đều cất giấu một tia nghi hoặc, chưa nắm rõ tình hình mọi người vẫn chưa rời đi mà đều tiếp tục ngồi trong bao sương xem tình thế phát triển.
Đa phần mọi người ở đây đều chưa chân chính gặp qua Diệt Thiên, những lời đồn trong chốn giang hồ về đại ma đầu kia rất là li kì, bọn họ trái lại rất muốn nhìn tận mắt xem đại ma đầu rốt cuộc có uy năng gì.
“Uy ta nói nhà ngươi đây có phải không biết xấu hổ hay không, trận đấu có thắng có thua đây là chuyện tất cả mọi người đều biết, thối hồ ly của ngươi đã chết cũng là chuyện không có cách nào, ngươi ra đây hồ nháo cái gì.” Người khoác áo choàng trắng quả đúng là Lâm Cửu, tuy rằng y cũng cảm thấy Tiểu thối miêu ra tay quá tàn nhẫn, cư nhiên đánh rụng đầu thối hồ ly, bất quá trong trận đấu sinh tử do trời định, chính là người của thối hồ ly kia dám chạy xuống trả thù cũng không tránh khỏi quá không biết xấu hổ.
Nói cho cùng, Lâm Cửu đã coi Tiểu thối miêu là người của y, lại thêm, Lâm Cửu y chính là một người rất bao che khuyết điểm.
“Ít khoe miệng lưỡi sắc bén đi, hôm nay ta nhất định phải giết tiểu tạp – chủng này!” Nữ tử ước chừng song thập niên hoa*(20 tuổi), xinh đẹp như hoa, nhưng trong mắt tràn ngập vẻ ngoan lệ, vừa thấy đã biết không phải người tốt đẹp gì.
Tam vĩ hồ ly chết như vậy, nếu nàng không giết tiểu tạp – chủng này, thì nàng biết công đạo với quý nhân trong cung thế nào đây?