Hắn đường đường là một Thú Vương thống lĩnh vạn thú cơ mà. Yêu pháp thông thiên, dũng mãnh như hắn, thế gian này có mấy người có thể là đối thủ chứ, chẳng nhẽ còn phải sợ cái tên Hỗn Độn Thanh Liên trên núi đó chắc? Cứ cho con ruồi đểu cáng đó quả thật lợi hại thì đã sao, lẽ nào hắn lại bởi vì sợ chết sợ bị thương mà không dám lên núi?
Lâm Cửu ơi Lâm Cửu, ngươi không coi bản vương là người sao?
Mà đúng là cho tới bây giờ, Lâm Cửu chưa hề coi Tiểu Thối Miêu là người thật. Ngay từ đầu Lâm Cửu đã nuôi hắn như nuôi thú cưng, lại càng không biết thực ra Tiểu Thối Miêu chính là Mặc Viêm – vua của mọi loài thú, pháp lực cao cường, địa vị cao xa lại đầy kiêu ngạo.
Về chuyện này, Mặc Viêm đều hiểu rất rõ ràng. Trong lòng Lâm Cửu, hắn chỉ là thú cưng mà thôi, cùng lắm là như một người bạn, trừ những cái đó ra chỉ sợ gì cũng không phải.
Có đôi khi, Mặc Viêm thầm nghĩ, không biết hắn đột nhiên thích Lâm Cửu từ khi nào thế nhỉ? Loại vấn đề phức tạp này từ trước đến giờ đều không thuộc phạm vi am hiểu của Mặc Viêm. Thú Vương nhanh chóng ném nó ra sau đầu, bởi dù có là Thú Vương, thì bản chất của hắn vẫn là một con dã thú. So với việc tự hỏi thì hắn càng thích phục tùng theo bản năng mà hành động hơn, không giống như con người, luôn luôn nhìn trước ngó sau, nghĩ tới nghĩ lui, suy nghĩ lâu lắc mà vẫn không thấy có chút hành động.
Nhưng mà, rõ ràng Lâm Cửu cũng là kiểu người thuộc phái hành động.
Dưới chân Thương Sơn, mang theo tâm tình kiên quyết, Lâm Cửu một lòng hướng về phía Thương Sơn Tuyết Điện, không muốn liên luỵ bất kì kẻ nào, ngay cả con tiểu hắc miêu mặt thối luôn ở bên cạnh.
[Tiểu Thối Miêu, cảm ơn ngươi đã trở về bên ta. Có lẽ ngươi cũng không biết, dọc dường đi có ngươi bầu bạn, điều đó đã cho ta thêm không ít tự tin. Đến tận bây giờ, khi có thể từ Hoàng Phủ Đế Quốc đi tới chân Thương Sơn của Tây Sa Thương Ưng Quốc, ta mới biết ta có khả năng làm được rất nhiều việc, bao gồm cả những việc mà trước đây ta không dám nghĩ đến. Tiểu Thối Miêu, thực ra ta không yếu đuối như ta vẫn nghĩ, đúng không?]
Dưới chân Thương Sơn, Lâm Cửu ôm Tiểu Thối Miêu đi tới một chỗ, y ngồi bên cạnh miêu nhi mỉm cười thì thào tự nói. Mặc Viêm còn nhớ khi đó Lâm Cửu ngẩng đầu nhìn trời, thương ưng trắng như tuyết xẹt qua một bạch tuyến thật dài trên không trung, trên mặt nam nhân tràn đầy vẻ hạnh phúc, thanh thản, vân đạm phong khinh.
Thời khắc đó, Mặc Viêm biết Lâm Cửu đã thay đổi rồi. Lâm Cửu trên Vọng Nguyệt Sơn, một Lâm Cửu hồ hồ nháo nháo lại mang tâm lý kháng cự đối với thế giới xa lạ này, chẳng biết từ bao giờ đã trở nên vân đạm phong khinh như vậy. Toàn bộ thế giới đều cất trong lòng người nam nhân này. Ngay tại Thương Sơn nguy nga cao vút tận mây trước mắt, Lâm Cửu nhưng lại có thể cao lớn đến thế.
Lúc ấy, Mặc Viêm chợt cảm thấy, khoảng cách giữa hắn và Lâm Cửu giống như là chân trời góc biển, chẳng bao giờ chân chính đụng vào nhau, khoảng cách của bọn họ, càng ngày càng xa.
[Tiểu Thối Miêu, vì sao ngươi vẫn muốn theo ta chứ? Cám ơn ngươi đã cùng ta vượt qua những tháng ngày cô đơn tịch mịch này, chỉ có điều, ngươi cũng có cuộc sống thuộc về ngươi, lợi hại như ngươi không thể cứ mãi làm thú cưng của ta được, như vậy thì quá đáng tiếc, có phải không, đi thôi, ta nên đi, mà ngươi cũng thế…]
Nói xong một câu cuối cùng với Mặc Viêm, nam tử liền kiên quyết dứt khoát đứng dậy rời đi. Trước mắt xanh biếc một mảnh, xiêm y Lâm Cửu tựa như mây như sương, mờ ảo tung bay trong gió. Mặc Viêm đứng trên mặt đất, nhìn hình bóng y dần dần khuất xa, cho đến khi mọi vết tích biến mất giữa cánh đồng tuyết, hoàn toàn.
Hắn không đuổi theo, không ngờ hắn lại không đuổi theo!
Tại vì không bỏ được sĩ diện để đi tìm một phàm nhân sao? Không, Lâm Cửu thực ra cũng không phải là một người bình thường. Theo Lâm Cửu đi từ U Cốc đến Hoàng Thành, rồi lại từ Thiên Quốc đến Tây Sa Thương Ưng Quốc, trong lòng Mặc Viêm biết rõ, Lâm Cửu không phải là phàm nhân, mà là Cửu Thiên Thần Liên chuyển thế trong truyền thuyết.
Vậy thì hắn còn lý do gì mà sợ mất thể diện?
Mặc Viêm cũng không biết rằng, hắn giống như bị sốc đến choáng váng, hai chân như bị đinh ghim chặt trên mặt đất không thể động đậy, trơ mắt nhìn Lâm Cửu rời đi. Cứ như vậy, ba ngày ba đêm đã qua, Mặc Viêm cũng chờ ở chỗ này suốt ba ngày ba đêm, đầu óc mê mang, chỉ nhớ được mỗi bóng lưng trắng như tuyết kia.
Nhưng dần dần, đến hắn cũng không biết bóng lưng mang y phục trắng kia thực ra là thuộc về ai nữa….
Đến tận ngày thứ tư, khi bình minh vừa mới ló dạng, Mặc Viêm ngẩng đầu nhìn thấy phượng hoàng hoả diễm bay vọt ra từ đỉnh Thương Sơn. Hắn bỗng nhiên hiểu được, hắn choáng váng rồi sao, rõ ràng người trong lòng hắn yêu là Lâm Cửu, còn cần gì phải nghĩ lâu như vậy? Vân Nhiễm gì đấy Vân Vân gì đấy, chẳng qua chỉ là một phàm nhân không đáng nhìn mà thôi.
Cái tên Vân gì gì kia…mới thực sự là tên phàm nhân nực cười, hắn cần gì phải nhớ đến, thật đúng là nhàm chán.
Quay đầu lại nhìn Thương Sơn vẫn vắng vẻ như xưa, lại đưa mắt nhìn Lâm Cửu cưỡi Cửu Thiên Phượng Hoàng hướng về U Cốc, Tiểu Thối Miêu xoay người chạy về phía Thương Sơn, chỉ trong nháy mắt, bóng đen trên mặt đất đã biến thành một nam tử trẻ tuổi tuấn lãng mà cường tráng.
Lúc này đây, Mặc Viêm thu hồi đuôi và tai thú, hoàn toàn biến thành hình dáng nhân loại, chạy thẳng lên Thương Sơn.
Hắn muốn biết trong ba ngày qua đã xảy ra những chuyện gì. Người vừa mới rời đi là Lâm Cửu đúng không? Lẽ nào trong thời gian ngắn như thế, Lâm Cửu đã lấy được tàn hồn của Diệt Thiên từ trên tay Tây Sa Thương Hải rồi sao?
Xét cho cùng thì Mặc Viêm vẫn có chút lo lắng. Sau khi chạy đến Thương Sơn, bằng khứu giác nhạy cảm của mình, hắn dễ dàng tìm thấy ngay thanh y nam tử trên một chóp núi trên đỉnh Thương Sơn.
Dưới ánh bình minh, Tây Sa Thương Hải chắp tay sau lưng trông về phía chân trời, dường như là đang tìm kiếm hình bóng của một nam tử đã tan biến không còn dấu vết. Ánh nắng tươi sáng, bóng dáng người này lại mang nét cô đơn và trỗng rỗng đến thế, sớm đã không còn vẻ bá đạo sắc bén thường ngày.
“Ngươi đến tìm y sao?” Không quay đầu lại, nam nhân trong một đêm chiếm được toàn bộ nhưng cũng mất đi toàn bộ, đã cảm giác được Thú Vương Mặc Viêm đến, cũng đoán ra mục đích chuyến đi này của Thú Vương, y nhàn nhạt nói, tựa như mọi chuyện không liên quan gì đến y vậy.
“Y đi rồi…” Tây Sa Thương Hải ngẩng đầu nhìn phía trước, than thở: “Nên đi, cuối cùng vẫn sẽ rời đi, mà nên tới, cuối cùng lại một lần nữa đi tới, Thú Vương, đi xem xem Lâm Cửu thế nào, ta lo lắng cho y.”
“Vì sao ngươi không tự đi?” Mặc Viêm đứng sau Tây Sa Thương Hải lên tiếng, những tên Cửu Thiên Thần Liên này, thời gian biến thành người quá lâu rồi, nên cũng cũng nhiễm thói xấu của phàm nhân, làm việc lề mà lề mề, rõ ràng trong lòng muốn, lại không dám thực hiện, Tây Sa Thương Hải nếu như lo cho Lâm Cửu, thì sao không tự mình đi chứ.
“Bởi vì…ta không có tư cách này.” Lời nói mang theo một ít tự giễu, Tây Sa Thương Hải xoay người, buồn bã chậm rãi rời đi.
Trong nháy mắt đó, Mặc Viêm nghĩ Tây Sa Thương Hải sẽ đi đến một nơi rất xa rất xa, thậm chí sẽ rời khỏi Xích Thổ Đại Địa, cách biệt mọi người, thế giới này phảng phất như đã không còn thứ gì để Tây Sa Thương Hải lưu luyến nữa.
Hỗn Độn Thanh Liên cao ngạo lại sắc bén trong Băng Nguyên Cực Bắc, lúc này chỉ còn lại tràn đầy hư vô không thể lấp đầy.
“Ngươi muốn đi đâu?”
“Rời đi….” Tây Sa Thương Hải trầm giọng nói.
Rời khỏi Tây Sa Thương Ưng Quốc, rời khỏi Xích Thổ Đại Địa, mà tốt nhất là rời khỏi thế giới này, rời khỏi thế giới đã không còn bất cứ điều gì đáng giá để y lưu luyến. Hơn nữa, y cũng không có cách nào tiếp tục gặp mặt Lâm Cửu, không cách nào đối diện với Chí Thiện Bạch Liên khôi phục kí ức sau này. Y thật đáng ghê tởm, không đúng sao?
Y sao có thể, sao có thể làm ra loại chuyện táng tận lương tâm như thế.
Loại người như y, vĩnh viến đều không đáng được tha thứ.
Ham mê trong chốc lát, cái giá phải trả chính là sự hổ thẹn và hối hận mãi mãi không thể xóa nhòa. Nhưng càng như vậy, Tây Sa Thương Hải lại càng căm ghét chính bản thân mình, rõ ràng đã biết sẽ có kết quả này, nhưng hắn vẫn làm, vẫn bức bách Lâm Cửu, bức bách Chí Thiện Bạch Liên làm chuyện như vậy.
Đủ rồi, thế là quá đủ rồi, dằn vặt người khác, nhưng cũng là dằn vặt chính mình.
Y không muốn dính dáng gì tới Chí Thiện Bạch Liên nữa, mặc kệ U Minh Hắc Liên, mặc kệ đời đời kiếp kiếp của thế giới này, y…đã không còn tâm, cũng mất hết sức lực rồi.
Rời đi thôi….rời đi mãi mãi….
“Ngươi không quan tâm tới Lâm Cửu nữa sao?” Mặc Viêm hơi cau mày, Tây Sa Thương Hải sao lại đột nhiên thay đổi tính tình thế này?
“Không quan tâm nữa.”
Y đã không còn tư cách này nữa rồi.
Tây Sa Thương Hải rời đi, Mặc Viêm nhìn nam nhân âm thầm thở dài. Từ khi biến thành người, mấy tên Cửu Thiên Thần Liên này, cả đám liền trở nên thật kì quặc. Nhưng mà, hình như hắn cũng như vậy thì phải?
Từ khi có thể biến thân thành người tới nay, phiền não của hắn cũng càng ngày càng nhiều…
Tây Sa Thương Hải cứ thế không rõ đầu đuôi đã bỏ đi, việc duy nhất Mặc Viêm có thể xác định là Lâm Cửu đã lấy được thanh liên bình từ chỗ Tây Sa Thương Hải. Nam nhân kia nếu đã đoạt lại đủ tàn hồn của Diệt Thiên, thì lúc này chắc chắn sẽ cưỡi phượng hoàng bay về U Cốc trong Hoàng Phủ Đế Quốc.
Nhớ tới lời Tây Sa Thương Hải, Thú Vương Mặc Viêm quyết định qua đó nhìn một cái xem Lâm Cửu có xảy ra chuyện gì hay không.
Xoay người, Thú Vương Mặc Viêm nhún người mạnh mẽ nhảy xuống khỏi Thương Sơn. Phía chân trời xa xăm, chỉ thấy được một nam tử trên lưng mang một đôi cánh đen to lớn như đại điêu, giống như một cơn gió to màu đen lao vun vút về hướng U Cốc.
Thú Vương Mặc Viêm cứ thế, đuổi theo dấu vết Lâm Cửu mà đi.